Đất làng Quên Lãng bắt đầu nứt nẻ, như da thịt bị xé toạc, và từ khe nứt, máu đỏ trào ra, thấm ướt mặt đất thành một biển đỏ lờ mờ. Nhóm bạn hoảng loạn, bước chân lún sâu vào bùn máu, mùi tanh nồng xộc lên. Họ đào lên một khe nứt, tìm thấy những xác chết từ thời chiến, đầu bị chặt, tay chân vặn vẹo như đang cố bò lên. Bà Ba hiện thân từ bóng tối, khuôn mặt bà méo mó, kể chuyện oan ức: "Làng phản bội ta, giết ta vì nghi gián điệp. Giờ ta quay về, máu phải trả bằng máu!"
Việt, bị lời nguyền kiểm soát hoàn toàn, bị kéo xuống đất, cơ thể anh chìm dần vào bùn máu, tiếng hét vang vọng: "Cứu tôi!" Nhưng đất nuốt chửng anh, chỉ còn lại tiếng gầm gừ từ dưới lòng đất. Ba người còn lại chạy trốn, nhưng làng như mê cung sống, mộ phần mọc lên chặn đường, và bóng tối đuổi theo với những móng vuốt vô hình cào xé da thịt họ. Minh hét lên: "Chúng ta phải tìm hang động để đốt xác bà ấy!" Nhưng nỗi sợ siết chặt, và máu trên đất đỏ như lời nhắc nhở rằng cái chết đang đến gần.