lời nguyền dưới ánh trăng

Chương 1: Cánh Cổng Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió lạnh rít qua con đường dẫn đến phủ tướng quân, Liễu Thanh Thanh ngồi co ro trong cỗ kiệu, tay chân bị trói bằng dây lụa đỏ, lòng tràn ngập oán hận. Nàng là con gái út nhà họ Liễu, gia tộc từng phú quý nhưng sa sút vì phụ thân nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất. Để trả nợ, phụ thân đã bán nàng cho Tần Hạo Nhiên, tướng quân trẻ tuổi khét tiếng lạnh lùng, làm "vật hiến tế" cho cây hòe ma quỷ trong phủ. Dân chúng đồn rằng cây hòe cổ thụ trú ngụ linh hồn ma quỷ, khiến mọi nữ nhân bước vào phủ đều chết thảm. Thanh Thanh cắn môi, nước mắt lăn dài trên má trắng nhợt: “Cha ơi, sao cha忍 tâm đẩy con vào lằn ranh sinh tử?” Nàng sờ lên chiếc bùa chú giấu trong tay áo, làm từ thảo dược và ký hiệu cổ học từ ông ngoại – một đạo sĩ lang thang – hy vọng nó sẽ che chở cho mình trước hiểm nguy.

Cỗ kiệu dừng trước cổng phủ, hai cánh cửa gỗ chạm khắc hổ bạc mở ra, lộ ra sân phủ rộng lớn nhưng u ám. Thanh Thanh bị đẩy vào một căn phòng tối, cửa khóa chặt, ánh nến lập lòe chiếu lên tường đá lạnh lẽo. Nàng ngồi xuống sàn, lòng rối bời, cố nhớ lại những bài bùa chú ông ngoại dạy: “Bùa thảo dược có thể xua tà, nhưng liệu có đủ mạnh trước ma quỷ?” Đêm khuya, cửa phòng bật mở, Tần Hạo Nhiên bước vào, thân hình cao lớn, áo bào đen thêu hổ bạc tung bay, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như băng. Ánh mắt anh sắc bén, như xuyên thấu tâm can nàng. “Ngươi là Liễu Thanh Thanh?” anh hỏi, giọng trầm như gió đêm. Thanh Thanh cúi đầu, cố giữ giọng bình tĩnh: “Dạ, thiếp là Thanh Thanh, cảm tạ tướng quân cứu gia tộc Liễu.” Anh bước tới, nâng cằm nàng, ngón tay lạnh buốt khiến nàng run rẩy: “Ta không cứu gia tộc ngươi. Ngươi là vật hiến tế để xoa dịu linh hồn cây hòe, và sẽ là phu nhân của ta.” Thanh Thanh hoảng hốt, cố giật ra: “Tướng quân, thiếp chỉ là cô gái bình thường, xin tha mạng!” Anh cười lạnh, kéo nàng vào lòng, tay siết chặt eo: “Ngươi không có quyền chọn. Từ nay, ngươi thuộc về ta.”

Anh hôn nàng mãnh liệt, môi nóng rực, tay lướt qua áo lụa mỏng, cảm nhận cơ thể nàng run rẩy. Thanh Thanh chống cự yếu ớt, giọng nghẹn ngào: “Tướng quân, xin dừng lại…” Nhưng anh không nghe, đẩy nàng xuống giường lụa, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Anh hôn dọc cổ nàng, xuống ngực, tay lướt qua eo, khiến nàng cong người, rên khẽ: “Tướng quân… thiếp không chịu nổi.” Cảnh H+ đầy mâu thuẫn, trong căn phòng tối, như lời nguyền trói buộc hai con người xa lạ. Thanh Thanh vừa sợ hãi vừa bất lực, lòng đau đớn vì bị ép buộc, nhưng cơ thể lại không thể kháng cự sức mạnh của anh. Nàng cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi, lòng thầm nghĩ: “Mình phải sống sót, phải phá lời nguyền này.”

Khi ánh nến tàn, Tần Hạo Nhiên đứng dậy, áo bào chỉnh tề, giọng lạnh lùng: “Ngươi là của ta, đừng mơ rời khỏi phủ.” Anh rời đi, để lại Thanh Thanh nằm trên giường, nước mắt thấm ướt gối lụa. Nàng nắm chặt bùa chú, lòng thề: “Ta sẽ tìm cách phá lời nguyền, lấy lại tự do.” Nàng đứng dậy, lau nước mắt, bắt đầu quan sát căn phòng, tìm manh mối về cây hòe ma quỷ. Ngoài trời, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên phủ tướng quân, như báo trước một định mệnh đầy sóng gió.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×