Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống sân phủ, Liễu Thanh Thanh đứng dưới cây hòe cổ thụ, lòng run rẩy trước tán lá um tùm che kín bầu trời. Cây hòe cao lớn, cành lá như những cánh tay ma quái, được đồn trú ngụ linh hồn ma quỷ, khiến mọi nữ nhân tiếp cận đều mất mạng. Tần Hạo Nhiên đứng cách nàng vài bước, áo bào đen tung bay trong gió lạnh, ánh mắt lạnh lùng: “Đêm nay, ngươi phải thực hiện nghi thức hiến tế để xoa dịu ma quỷ.” Thanh Thanh nắm chặt tay áo, giọng yếu ớt: “Tướng quân, thiếp sợ linh hồn sẽ lấy mạng thiếp.” Anh bước tới, nắm tay nàng, ngón tay lạnh buốt: “Ngươi là phu nhân của ta, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng.” Nàng thầm nghĩ, cay đắng: “Phu nhân? Chỉ là vật hiến tế để ông trời thương xót.”
Thanh Thanh học bùa chú từ ông ngoại, một đạo sĩ ẩn dật, nên luôn mang theo bùa giấy khắc ký hiệu cổ. Nàng lén đeo bùa vào cổ, hy vọng chống lại ma quỷ. Tần Hạo Nhiên dẫn nàng đến gần cây hòe, gió hú lên như tiếng khóc ai oán, khiến nàng rùng mình. Đột nhiên, một bóng đen hiện ra, đôi mắt đỏ rực lao về phía Thanh Thanh. Nàng hét lên, bùa chú trên cổ lóe sáng, đẩy lùi bóng đen. Hạo Nhiên kinh ngạc, kéo nàng ra sau: “Ngươi biết bùa chú?” Nàng run rẩy: “Thiếp học từ ông ngoại, chỉ để bảo vệ mình.” Anh nhìn nàng, ánh mắt thoáng thay đổi: “Ngươi có thể giúp ta phá lời nguyền cây hòe.” Thanh Thanh hỏi, giọng run: “Lời nguyền là gì?” Anh đáp, giọng trầm: “Nó khiến ta không thể yêu, và phủ tướng quân luôn bị ma quỷ quấy nhiễu. Nếu không phá, phủ sẽ sụp đổ.”
Drama bùng nổ khi bóng đen tấn công lần nữa, mạnh hơn, kéo Thanh Thanh vào bóng tối. Hạo Nhiên rút kiếm, chém vào hư không, máu ma quỷ bắn ra, nhuộm đỏ áo lụa của nàng. Thanh Thanh ngã xuống, tay chảy máu do bị cành hòe cứa, khiến Hạo Nhiên hét lên: “Thanh Thanh!” Anh ôm nàng, hôn nhẹ lên trán, giọng đau đớn: “Ngươi không được chết.” Nàng yếu ớt: “Thiếp… chỉ muốn sống.” Đêm đó, trong phòng ngủ, ánh nến mờ ảo, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần. Hạo Nhiên kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Tướng quân… thiếp sợ.” Anh thì thầm: “Ta ở đây, đừng sợ.” Cơ thể họ hòa quyện, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê, nhưng Thanh Thanh vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa đau đớn và khao khát, như ngọn lửa bùng cháy trong đêm u ám.
Bình minh ló dạng, Hạo Nhiên rời đi, để lại Thanh Thanh trong căn phòng lạnh lẽo. Nàng ôm lấy mình, lòng đau nhói: “Ta chỉ là công cụ của hắn.” Nhưng ánh mắt đau đớn của anh khi nàng bị thương khiến nàng bối rối. Nàng quyết định tìm hiểu thêm về lời nguyền, lén lấy một cuốn sách cổ từ thư phòng phủ, bắt đầu hành trình phá giải bí mật cây hòe.