lời nguyền dưới ánh trăng

Chương 11: Nghi Thức Dưới Ánh Trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù dày đặc bao phủ sân phủ tướng quân, Liễu Thanh Thanh đứng dưới cây hòe cổ thụ, tay nắm chặt bùa chú làm từ thảo dược và ký hiệu cổ, ánh mắt kiên định nhưng lòng đầy lo âu. Nàng đã nghiên cứu cuốn sách cổ, biết rằng máu Huyết Phượng của mình có thể phá lời nguyền cây hòe nếu thực hiện nghi thức đúng cách, nhưng thất bại đồng nghĩa với việc ma quỷ sẽ thức tỉnh, hủy diệt phủ. Nàng thì thầm: “Ta phải thành công, vì chính mình và hắn.” Tần Hạo Nhiên đứng bên, áo bào đen thêu hổ bạc tung bay trong gió, ánh mắt lo lắng hiếm thấy: “Ngươi chắc chắn về nghi thức này?” Thanh Thanh gật đầu: “Tướng quân, thiếp đã chuẩn bị kỹ, nhưng cần chàng bảo vệ.” Anh nắm tay nàng, ngón tay lạnh buốt nhưng ấm áp lạ thường: “Ta sẽ không để ngươi gặp nguy.”

Hồng Nhi bước đến, mang theo lọ dung dịch thảo dược, giọng lo lắng: “Phu nhân, nghi thức này nguy hiểm, người cẩn thận!” Thanh Thanh mỉm cười yếu: “Cảm ơn ngươi, Hồng Nhi. Ta sẽ không để phủ sụp đổ.” Nàng bắt đầu vẽ ký hiệu phá bùa quanh cây hòe, mỗi nét vẽ đều cẩn thận, gió lạnh rít lên như tiếng ma quỷ gào thét. Tần Hạo Nhiên đứng cạnh, kiếm rút sẵn, ánh mắt sắc bén quan sát mọi động tĩnh. Đột nhiên, một luồng sáng đỏ rực bùng lên từ gốc cây, bóng đen ma quỷ hiện ra, đôi mắt đỏ rực lao về phía Thanh Thanh. Nàng hét lên, ném bùa chú, ánh sáng trắng lóe lên, đẩy lùi bóng đen. Nhưng một luồng khí lạnh quấn lấy nàng, khiến nàng ngã xuống, máu rỉ từ tay do bị cành hòe sắc nhọn cứa. Hạo Nhiên hét lên: “Thanh Thanh!” Anh chém vào bóng đen, máu ma quỷ bắn tung tóe, nhuộm đỏ áo lụa của nàng. Anh ôm nàng, hôn lên trán, giọng khàn: “Ngươi không được chết, nghe rõ chưa?”

Drama bùng nổ khi Lâm Phong chạy đến, thở hổn hển: “Tướng quân, thái tử Tần Dịch dẫn đạo sĩ đến cổng phủ, đòi phu nhân!” Hạo Nhiên siết chặt chuôi kiếm: “Hắn dám bước vào đây, ta sẽ lấy mạng hắn!” Thanh Thanh, dù yếu, đứng dậy, giọng run: “Thiếp phải hoàn thành nghi thức, không để thái tử thắng.” Nàng nhỏ máu mình vào dung dịch thảo dược, rắc lên cây hòe, khiến luồng sáng đỏ tan dần, nhưng cơ thể nàng run rẩy, gần như kiệt sức. Hạo Nhiên kéo nàng ra sau: “Ngươi liều mạng quá, ta không cho phép!” Đêm đó, trong gian phòng nhỏ cạnh sân, ánh nến lung linh, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần. Hạo Nhiên kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Tướng quân… thiếp chỉ muốn chàng an toàn.” Anh thì thầm: “Ngươi là ánh sáng của ta, ta không để ngươi chết.” Cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa nguy hiểm từ ma quỷ và sự gắn bó ngày càng sâu sắc, như ngọn lửa bùng cháy trong đêm lạnh, xua tan nỗi sợ hãi của Thanh Thanh.

Bình minh ló dạng, ánh nắng xuyên qua sương mù, Thanh Thanh tỉnh dậy, thấy Hạo Nhiên đang xem xét ký hiệu trên cây hòe. Nàng đứng dậy, lòng quyết tâm: “Thiếp sẽ đối mặt thái tử, tìm ra sự thật về nghi thức tà thuật.” Nàng lén giấu một mảnh bùa chú mới, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, dù biết nguy hiểm đang rình rập từ cả thái tử và gia tộc Liễu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×