Ánh bình minh rực rỡ chiếu qua đại sảnh phủ tướng quân, Liễu Thanh Thanh đứng trước Tần Hạo Nhiên, tay cầm mảnh ký hiệu tà thuật và lọ dung dịch thảo dược, lòng đầy quyết tâm. Nàng đã hiểu rằng máu Huyết Phượng của mình là chìa khóa để phá lời nguyền, nhưng nghi thức cần sự chính xác tuyệt đối, nếu không ma quỷ sẽ nuốt chửng tất cả. Nàng thì thầm: “Ta phải bảo vệ hắn, bảo vệ phủ này.” Hạo Nhiên nhìn nàng, áo bào xanh thêu mây, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy: “Ngươi không cần liều mạng, ta sẽ tìm cách khác.” Thanh Thanh lắc đầu, giọng kiên định: “Tướng quân, thiếp là Huyết Phượng, đây là định mệnh của thiếp.”
Hồng Nhi mang đến một cuốn sách cổ mới, thì thầm: “Phu nhân, cuốn này nói về Huyết Phượng, có thể giúp người hoàn thành nghi thức.” Thanh Thanh lật sách, phát hiện nghi thức cần máu nàng kết hợp với bùa chú mạnh nhất, và một vật dẫn – một viên ngọc cổ trong phủ. Lâm Phong bước vào, báo tin khẩn: “Tướng quân, thái tử Tần Dịch đang tập hợp quân ngoài kinh thành, chuẩn bị tấn công phủ!” Hạo Nhiên nắm chặt chuôi kiếm: “Hắn muốn máu nàng, ta sẽ không để hắn toại nguyện!” Thanh Thanh đứng dậy, giọng run: “Thiếp sẽ đối mặt thái tử, hoàn thành nghi thức trước khi hắn đến.” Drama bùng nổ khi một đạo sĩ của thái tử xâm nhập phủ, kích hoạt tà thuật, khiến cây hòe rung chuyển dữ dội, như muốn xé tan bầu trời. Thanh Thanh ném bùa chú, nhỏ máu vào dung dịch, rắc lên cây hòe. Ánh sáng trắng bùng lên, đẩy lùi ma quỷ, nhưng nàng ngã xuống, máu chảy từ tay do bị cành hòe cứa. Hạo Nhiên lao đến, chém hạ đạo sĩ, ôm nàng, giọng khàn: “Thanh Thanh, ngươi không được chết!” Nàng yếu ớt: “Thiép… sẽ không bỏ cuộc.”
Thái tử Tần Dịch xuất hiện ở cổng phủ, dẫn theo đạo sĩ và quân lính, cười nham hiểm: “Liễu Thanh Thanh, máu ngươi sẽ đánh thức ma quỷ, hủy diệt Tần Hạo Nhiên!” Thanh Thanh đứng dậy, dù yếu, ném bùa chú cuối cùng, khiến cây hòe phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, tạm thời đẩy lùi tà thuật. Hạo Nhiên kéo nàng ra sau, quát: “Tần Dịch, ngươi sẽ trả giá!” Lâm Phong dẫn quân chặn đạo sĩ, nhưng một đạo sĩ lén ném dao vào Thanh Thanh, khiến nàng ngã, máu rỉ từ vai. Hạo Nhiên chém hạ kẻ đó, ôm nàng, giọng đau đớn: “Thanh Thanh, ta không để ngươi chết!” Nàng thì thầm: “Thiép… tin chàng.”
Đêm đó, trong gian phòng nhỏ, ánh trăng lung linh, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần. Hạo Nhiên kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay lướt qua eo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Tướng quân… thiếp sẽ phá lời nguyền vì chàng.” Anh thì thầm: “Ngươi là cả thế giới của ta, ta không để mất ngươi.” Cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa nguy hiểm từ ma quỷ và tình cảm mãnh liệt của Hạo Nhiên, như ngọn lửa bùng cháy giữa lằn ranh sinh tử, xua tan nỗi sợ hãi của Thanh Thanh.
Bình minh rực rỡ, Thanh Thanh tỉnh dậy, thấy Hạo Nhiên đang xem xét viên ngọc cổ. Nàng đứng dậy, lòng quyết tâm: “Thiép sẽ dùng viên ngọc và máu mình để hoàn thành nghi thức, ngăn thái tử.” Nàng bắt đầu chuẩn bị nghi thức cuối cùng, dù biết trận chiến lớn nhất đang đến gần, với cả thái tử và ma quỷ đều nhắm vào nàng.