Mưa lất phất rơi ngoài sân phủ tướng quân, Liễu Thanh Thanh đứng trong thư phòng, tay cầm viên ngọc cổ lấp lánh ánh xanh, lòng đầy quyết tâm nhưng lo âu. Cuốn sách cổ tiết lộ rằng viên ngọc là vật dẫn cần thiết để máu Huyết Phượng phá lời nguyền cây hòe, nhưng nếu sai lầm, ma quỷ sẽ thức tỉnh, hủy diệt tất cả. Nàng thì thầm: “Ta phải thành công, vì hắn và phủ này.” Tần Hạo Nhiên bước vào, áo bào đen thêu hổ bạc, ánh mắt sắc bén nhưng thoáng dịu: “Ngươi cầm viên ngọc đó làm gì?” Thanh Thanh đưa viên ngọc: “Tướng quân, đây là chìa khóa để phá lời nguyền, kết hợp với máu thiếp.” Anh cau mày: “Ngươi không được liều mạng.” Nàng lắc đầu, giọng kiên định: “Thiếp là Huyết Phượng, đây là định mệnh.”
Hồng Nhi mang trà vào, lo lắng: “Phu nhân, viên ngọc tỏa khí lạnh, người cẩn thận!” Thanh Thanh mỉm cười: “Cảm ơn ngươi, Hồng Nhi. Ta sẽ không để ma quỷ thắng.” Nàng bắt đầu nghiên cứu nghi thức, lật sách cổ, tìm cách kết hợp máu Huyết Phượng và viên ngọc. Tần Hạo Nhiên đứng bên, giọng trầm: “Ta không muốn ngươi hy sinh vì phủ.” Thanh Thanh nhìn anh, lòng bối rối: “Hắn bảo vệ ta, nhưng là vì lời nguyền hay vì ta?” Drama bùng nổ khi Lâm Phong chạy vào: “Tướng quân, thái tử Tần Dịch gửi thư, đòi phu nhân giao viên ngọc!” Hạo Nhiên quát: “Hắn dám mơ tưởng!” Thanh Thanh đứng dậy: “Thiếp sẽ không giao, nhưng phải hoàn thành nghi thức trước hắn.”
Nàng dẫn Hạo Nhiên ra sân, nơi cây hòe đứng sừng sững, tỏa khí lạnh. Thanh Thanh đặt viên ngọc lên ký hiệu phá bùa, nhỏ máu mình vào, khiến ánh sáng trắng lóe lên. Nhưng một bóng đen ma quỷ hiện ra, gào thét: “Máu Huyết Phượng là của ta!” Thanh Thanh ném bùa chú, đẩy lùi bóng đen, nhưng viên ngọc rung chuyển, khiến nàng ngã xuống, máu rỉ từ tay. Hạo Nhiên chém vào bóng đen, máu ma quỷ bắn tung tóe, và ôm nàng, giọng khàn: “Thanh Thanh, ngươi không được chết!” Nàng yếu ớt: “Thiép… sẽ không bỏ cuộc.” Đêm đó, trong gian phòng nhỏ, ánh nến lung linh, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần. Hạo Nhiên kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Tướng quân… thiếp sợ thất bại.” Anh thì thầm: “Ngươi là ánh sáng của ta, ta không để ngươi chết.” Cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa nguy hiểm từ ma quỷ và sự gắn bó ngày càng sâu sắc, như ngọn lửa bùng cháy trong đêm lạnh.
Mưa ngừng rơi, Thanh Thanh tỉnh dậy, thấy Hạo Nhiên đang xem xét viên ngọc. Nàng đứng dậy, lòng quyết tâm: “Thiép sẽ hoàn thành nghi thức, dù thái tử đang đến gần.” Nàng lén giữ một mảnh bùa chú mới, chuẩn bị đối mặt với hiểm nguy lớn hơn.