Mưa lất phất rơi ngoài phủ, Liễu Thanh Thanh đứng trong đại sảnh, đối diện phụ thân và Liễu Hạo – anh trai nàng – những kẻ đại diện gia tộc Liễu. Họ đến đòi nàng giao viên ngọc cổ, ánh mắt Liễu Hạo đầy toan tính: “Thanh Thanh, muội là Huyết Phượng, viên ngọc phải thuộc về gia tộc.” Thanh Thanh cắn môi, lòng đau như cắt: “Họ bán ta, giờ còn muốn dùng ta để cấu kết với thái tử.” Nàng hét lên: “Các người phản bội ta, giờ còn dám đòi hỏi?” Phụ thân quỳ xuống: “Thanh Thanh, gia tộc cần viên ngọc để cứu vãn danh tiếng.”
Tần Hạo Nhiên đứng bên, kiếm kề bên hông, giọng lạnh: “Gia tộc Liễu dám lợi dụng phu nhân của ta?” Liễu Hạo cười nham hiểm: “Tần Hạo Nhiên, ngươi không thể giữ viên ngọc mãi.” Thanh Thanh nắm chặt tay áo, giọng run: “Thiép sẽ không giao viên ngọc!” Drama bùng nổ khi một đạo sĩ của gia tộc Liễu xuất hiện, kích hoạt tà thuật, khiến cây hòe rung chuyển. Thanh Thanh ném bùa chú, phá tan ký hiệu, nhưng một luồng sáng đỏ quấn lấy nàng, khiến nàng ngã, máu rỉ từ tay. Hạo Nhiên chém hạ đạo sĩ, ôm nàng, giọng khàn: “Thanh Thanh, ta không để ngươi chết!” Nàng yếu ớt: “Thiép… sẽ bảo vệ chàng.”
Hồng Nhi chạy đến, lo lắng: “Phu nhân, người bị thương, để thiếp băng bó!” Thanh Thanh lắc đầu: “Ta phải tiếp tục nghi thức.” Đêm đó, trong gian phòng nhỏ, ánh nến lung linh, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần. Hạo Nhiên kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Tướng quân… thiếp không muốn gia tộc thắng.” Anh thì thầm: “Ngươi là ánh sáng của ta, ta sẽ không để ai cướp ngươi.” Cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa đau đớn vì sự phản bội của gia tộc và sự an ủi từ Hạo Nhiên.
Mưa ngừng rơi, Thanh Thanh tỉnh dậy, thấy Hạo Nhiên đang chuẩn bị quân đội. Nàng đứng dậy, lòng quyết tâm: “Thiép sẽ đối mặt gia tộc và thái tử, hoàn thành nghi thức.” Nàng lén giữ một cuốn sách cổ, chuẩn bị cho trận chiến lớn hơn.