Mưa lất phất rơi ngoài cửa sổ, Liễu Thanh Thanh ngồi trong thư phòng phủ tướng quân, tay mân mê cuốn sách cổ tìm được đêm qua. Cuốn sách ghi chép về cây hòe, nói rằng lời nguyền bắt nguồn từ một nghi thức tà thuật do một kẻ thù của phủ thực hiện cách đây trăm năm. Thanh Thanh lẩm bẩm: “Nếu phá được lời nguyền, ta có thể rời khỏi đây.” Nhưng lòng nàng nặng trĩu, nhớ lại ánh mắt Tần Hạo Nhiên khi cứu nàng dưới cây hòe. Hắn tàn nhẫn, nhưng có gì đó không đúng với sự lạnh lùng của hắn.
Cửa phòng mở, Hồng Nhi, thị nữ mới được phân cho nàng, bước vào, khuôn mặt hiền hậu: “Phu nhân, tướng quân dặn thiếp chăm sóc người.” Thanh Thanh mỉm cười yếu ớt: “Cảm ơn ngươi, Hồng Nhi. Ta chỉ muốn biết thêm về phủ này.” Hồng Nhi thì thầm: “Phu nhân cẩn thận, gia tộc Liễu đang âm mưu gì đó với thái tử.” Thanh Thanh giật mình: “Gia tộc ta? Họ đã bán ta, còn muốn gì nữa?” Hồng Nhi lắc đầu: “Thiếp không rõ, nhưng nghe nói họ muốn lật đổ tướng quân.” Thanh Thanh nắm chặt cuốn sách, lòng dậy sóng: “Ta phải tìm hiểu.”
Tần Hạo Nhiên bước vào, áo bào xanh thêu mây, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đọc gì?” Thanh Thanh giấu cuốn sách, giọng run: “Chỉ là sách thơ, tướng quân.” Anh tiến tới, nâng cằm nàng: “Đừng giấu ta. Ngươi đang tìm cách phá lời nguyền?” Nàng gật đầu, thành thật: “Thiếp muốn sống, muốn giúp phủ.” Anh cười lạnh: “Tốt. Nhưng ngươi vẫn là vật hiến tế.” Drama bùng nổ khi Lâm Phong, cận vệ của Hạo Nhiên, báo tin: “Tướng quân, gia tộc Liễu gửi thư, yêu cầu gặp phu nhân.” Hạo Nhiên quát: “Chúng dám lợi dụng nàng!” Anh kéo Thanh Thanh ra sân, nơi cây hòe đứng sừng sững. Một bóng đen hiện ra, tấn công nàng, nhưng bùa chú của nàng lóe sáng, cứu nàng lần nữa. Hạo Nhiên ôm nàng, tay chảy máu vì chắn đòn, giọng khàn: “Ngươi không được chết trước khi phá lời nguyền.”
Đêm đó, trong vườn hoa nhỏ, ánh trăng lung linh, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần. Hạo Nhiên kéo nàng vào góc khuất, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Tướng quân… thiếp chỉ là công cụ sao?” Anh dừng lại, ánh mắt đau đớn: “Ngươi là của ta.” Cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa mâu thuẫn và khao khát, như ngọn lửa bùng lên giữa lằn ranh sinh tử.
Mưa ngừng rơi, Thanh Thanh nằm trong vòng tay Hạo Nhiên, lòng rối bời: “Hắn cần ta, nhưng có thật lòng không?” Nàng quyết định đối mặt gia tộc Liễu để tìm sự thật, dù biết nguy hiểm đang rình rập.