Ánh nắng nhạt chiếu qua thư phòng phủ tướng quân, Liễu Thanh Thanh ngồi bên bàn gỗ, lật một cuốn sách cổ mới tìm được trong kho lưu trữ, ghi chép về bí mật viên ngọc cổ. Cuốn sách tiết lộ rằng viên ngọc không chỉ chứa linh hồn của một nữ nhân Huyết Phượng bị hiến tế trăm năm trước, mà còn là vật dẫn kết nối lời nguyền cây hòe với ma quỷ. Nếu nghi thức thất bại, linh hồn trong viên ngọc sẽ chiếm lấy cơ thể nàng. Thanh Thanh lẩm bẩm, lòng đau nhói: “Ta phải phá vỡ liên kết này, dù phải trả giá.” Hồng Nhi mang trà vào, giọng lo lắng: “Phu nhân, người nghiên cứu gì mà mặt tái nhợt vậy?” Thanh Thanh mỉm cười yếu ớt: “Hồng Nhi, thiép đang tìm cách phá lời nguyền, để cứu phủ và tướng quân.”
Tần Hạo Nhiên bước vào, áo bào xanh thêu mây bạc, ánh mắt phức tạp: “Ngươi lại đọc sách cổ? Thanh Thanh, đừng mạo hiểm thêm nữa.” Thanh Thanh đưa cuốn sách cho anh: “Tướng quân, viên ngọc chứa linh hồn Huyết Phượng, thiép phải phá nó để chấm dứt lời nguyền.” Anh cau mày, giọng trầm: “Ta không muốn ngươi đối mặt nguy hiểm. Hãy để ta xử lý Tần Dịch.” Nàng nắm tay anh, giọng kiên định: “Thiép làm điều này vì chàng, vì tình yêu của chúng ta.” Anh kéo nàng vào lòng, tay siết chặt quanh eo nàng: “Ngươi là ánh sáng của ta, ta không thể mất ngươi.” Thanh Thanh thầm nghĩ: “Hắn yêu ta, nhưng ta phải đối mặt sự thật để cứu cả hai.”
Drama bùng nổ khi Lâm Phong chạy vào, báo tin khẩn: “Tướng quân, gia tộc Liễu gửi một nhóm đạo sĩ đến gần cây hòe, đang vẽ ký hiệu tà thuật để kích hoạt ma quỷ!” Hạo Nhiên dẫn Thanh Thanh ra sân, nơi cây hòe rung chuyển dữ dội, tỏa ra luồng khí lạnh khiến nàng rùng mình. Một đạo sĩ vận áo xám kích hoạt tà thuật, khiến bóng đen ma quỷ hiện ra, đôi mắt đỏ rực lao về phía Thanh Thanh. Nàng hét lên, ném bùa chú khắc ký hiệu cổ, ánh sáng trắng lóe lên, đẩy lùi bóng đen. Nhưng một cành hòe sắc nhọn cứa sâu vào tay nàng, máu Huyết Phượng rỉ ra, khiến Hạo Nhiên gầm lên, chém hạ đạo sĩ trong nháy mắt. Anh ôm nàng chặt, giọng khàn: “Thanh Thanh, ngươi không sao chứ? Ta không để ngươi bị thương thêm nữa!” Nàng thì thầm, giọng yếu ớt: “Thiép ổn… nhưng thiép phải tiếp tục nghi thức.”
Thanh Thanh đứng dậy, dù cơ thể run rẩy, nhỏ máu Huyết Phượng vào viên ngọc cổ, đặt lên ký hiệu phá bùa. Ánh sáng trắng lan tỏa mạnh mẽ, tạm thời đẩy lùi luồng khí lạnh của ma quỷ. Hạo Nhiên kéo nàng ra sau, ánh mắt đau đớn: “Ngươi liều mạng quá, ta không cho phép ngươi tiếp tục!” Đêm khuya, trong vườn hoa nhỏ của phủ, ánh trăng bàng bạc chiếu sáng, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần như ngọc. Hạo Nhiên kéo nàng vào góc khuất, đôi môi anh tìm đến môi nàng, hôn mãnh liệt, tay lướt nhẹ qua vòng eo thon, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực dưới lớp lụa. Nàng rên khẽ, mắt long lanh, giọng run run: “Tướng quân… thiép sẽ phá lời nguyền, vì chàng và tình yêu của chúng ta.” Anh thì thầm bên tai, giọng trầm ấm: “Ta yêu ngươi, Thanh Thanh. Ta sẽ bảo vệ ngươi, dù phải đối đầu cả thiên hạ.” Cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê, như ngọn lửa tình yêu bùng cháy giữa lằn ranh sinh tử, xua tan mọi nỗi sợ hãi trong lòng nàng. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa nguy hiểm từ linh hồn trong viên ngọc và sự bảo vệ nồng cháy của Hạo Nhiên.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tán cây, Thanh Thanh tỉnh dậy trong vòng tay Hạo Nhiên, thấy anh đang xem xét viên ngọc cổ. Nàng đứng dậy, lòng tràn đầy quyết tâm: “Thiép sẽ phá vỡ linh hồn trong viên ngọc, để chấm dứt lời nguyền và bảo vệ chàng.” Nàng lén giữ một mảnh bùa chú mới trong tay áo, chuẩn bị đối mặt với gia tộc Liễu và thái tử trong trận chiến sắp tới, dù biết nguy hiểm đang rình rập hơn bao giờ hết.