Mưa phùn giăng kín sân phủ tướng quân, Liễu Thanh Thanh đứng trong đại sảnh, đối diện phụ thân và Liễu Hạo – anh trai nàng – những kẻ đại diện gia tộc Liễu. Họ đến đòi nàng giao viên ngọc cổ, ánh mắt Liễu Hạo đầy toan tính: “Thanh Thanh, muội là Huyết Phượng, viên ngọc phải thuộc về gia tộc để kích hoạt ma quỷ, cứu vãn danh tiếng!” Thanh Thanh cắn môi, lòng đau như cắt: “Họ nhận nuôi ta chỉ để lợi dụng máu Huyết Phượng, giờ còn muốn dùng ta để cấu kết với thái tử!” Nàng hét lên, giọng run rẩy: “Các người phản bội thiép, giờ còn dám đòi hỏi viên ngọc?” Phụ thân quỳ xuống, giọng giả tạo: “Thanh Thanh, gia tộc cần viên ngọc để tránh đại họa, muội phải hy sinh!” Thanh Thanh nắm chặt tay áo, nước mắt lăn dài: “Hy sinh? Các người chưa bao giờ coi thiép là con!”
Tần Hạo Nhiên đứng bên, kiếm kề bên hông, giọng lạnh lùng như băng: “Gia tộc Liễu dám lợi dụng phu nhân của ta? Các người không xứng bước vào phủ này!” Liễu Hạo cười nham hiểm: “Tần Hạo Nhiên, ngươi không giữ được viên ngọc hay nàng ta mãi đâu.” Thanh Thanh đứng thẳng, giọng cương quyết: “Thiép sẽ không giao viên ngọc, và sẽ phá lời nguyền để bảo vệ phủ này!” Drama bùng nổ khi một đạo sĩ của gia tộc Liễu xuất hiện ở sân, kích hoạt tà thuật, khiến cây hòe rung chuyển dữ dội, tỏa ra luồng khí lạnh. Thanh Thanh hét lên, ném bùa chú khắc ký hiệu cổ, ánh sáng trắng lóe lên, phá tan ký hiệu tà thuật. Nhưng một luồng sáng đỏ quấn lấy nàng, khiến nàng ngã xuống, máu Huyết Phượng rỉ từ tay do cành hòe sắc nhọn cứa sâu. Hạo Nhiên gầm lên, chém hạ đạo sĩ trong nháy mắt, máu bắn tung tóe. Anh ôm nàng chặt, giọng khàn: “Thanh Thanh, ngươi không sao chứ? Ta không để ngươi bị thương thêm nữa!” Nàng thì thầm, giọng yếu ớt: “Thiép ổn… nhưng thiép phải tiếp tục nghi thức.”
Hồng Nhi chạy đến, lo lắng: “Phu nhân, người bị thương nặng, để thiếp băng bó!” Thanh Thanh lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Hồng Nhi, thiép phải tiếp tục, không để gia tộc Liễu thắng.” Nàng đứng dậy, nhỏ máu Huyết Phượng vào viên ngọc cổ, đặt lên ký hiệu phá bùa. Ánh sáng trắng lan tỏa mạnh mẽ, tạm thời đẩy lùi luồng khí lạnh của ma quỷ. Hạo Nhiên kéo nàng ra sau, ánh mắt đau đớn: “Ngươi liều mạng quá, ta không cho phép ngươi tiếp tục!” Đêm khuya, trong lầu nhỏ cạnh vườn hoa, ánh trăng lung linh chiếu sáng, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần như ngọc. Hạo Nhiên kéo nàng vào lòng, đôi môi anh tìm đến môi nàng, hôn mãnh liệt, tay lướt nhẹ qua vòng eo thon, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt long lanh, giọng run run: “Tướng quân… thiép sẽ không để gia tộc hay thái tử thắng, vì chàng.” Anh thì thầm bên tai, giọng trầm ấm: “Ta yêu ngươi, Thanh Thanh. Ta sẽ bảo vệ ngươi, dù phải đối đầu cả thiên hạ.” Cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê, như ngọn lửa tình yêu bùng cháy giữa lằn ranh sinh tử, xua tan mọi đau đớn từ sự phản bội của gia tộc Liễu. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa nỗi đau và sự bảo vệ nồng cháy của Hạo Nhiên.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, Thanh Thanh tỉnh dậy trong vòng tay Hạo Nhiên, thấy anh đang chuẩn bị kế hoạch đối phó gia tộc Liễu. Nàng đứng dậy, lòng tràn đầy quyết tâm: “Thiép sẽ hoàn thành nghi thức, để bảo vệ chàng và phủ này.” Nàng nắm chặt viên ngọc cổ, lén giữ một mảnh bùa chú mới trong tay áo, sẵn sàng cho trận chiến sắp tới với gia tộc Liễu và thái tử Tần Dịch, dù biết nguy hiểm đang đến gần hơn bao giờ hết.