lời nguyền dưới ánh trăng

Chương 6: Dấu Vết Tà Thuật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù giăng kín phủ tướng quân, Liễu Thanh Thanh đứng trong thư phòng, tay mân mê lá thư của thái tử, lòng rối như tơ vò. Thư tiết lộ rằng máu nàng là chìa khóa kích hoạt lời nguyền cây hòe, nhưng chi tiết nghi thức tà thuật vẫn mập mờ. Nàng lẩm bẩm: “Nếu ta phá được lời nguyền, có thể thoát khỏi đây.” Nhưng hình ảnh Tần Hạo Nhiên chém hạ thích khách để cứu nàng đêm qua khiến lòng nàng bối rối. Hắn tàn nhẫn, nhưng ánh mắt đau đớn khi nàng bị thương lại như có thật. Hồng Nhi bước vào, mang theo một khay trà: “Phu nhân, người nên nghỉ ngơi, trông người nhợt nhạt quá.” Thanh Thanh mỉm cười yếu ớt: “Hồng Nhi, ngươi có biết gì về nghi thức tà thuật không?” Hồng Nhi lắc đầu: “Thiếp chỉ nghe nói cây hòe cần máu nữ nhân để tỉnh giấc ma quỷ.”

Tần Hạo Nhiên xuất hiện, áo bào xanh thêu mây, ánh mắt sắc lạnh nhưng thoáng dịu khi nhìn nàng: “Ngươi lại đọc thư thái tử?” Thanh Thanh giật mình, vội giấu thư: “Tướng quân, thiếp chỉ muốn tìm cách phá lời nguyền.” Anh tiến tới, nâng cằm nàng: “Ngươi dám giấu ta? Đưa thư đây.” Nàng run rẩy, đưa lá thư, giọng nhỏ: “Thiếp muốn giúp chàng, không phải phản bội.” Anh đọc lại thư, mặt tối sầm: “Thái tử và gia tộc Liễu muốn dùng máu ngươi để gọi ma quỷ. Ta sẽ không để chúng thành công.” Thanh Thanh gật đầu, lòng thầm nghĩ: “Hắn bảo vệ ta, nhưng vì phủ hay vì điều gì khác?”

Drama bùng nổ khi Lâm Phong, cận vệ của Hạo Nhiên, chạy vào: “Tướng quân, một đạo sĩ bí ẩn xuất hiện gần cây hòe, đang làm nghi thức!” Hạo Nhiên kéo Thanh Thanh ra sân, nơi cây hòe đứng sừng sững, tỏa ra luồng khí lạnh. Một đạo sĩ vận áo xám, mắt lóe sáng quỷ dị, đang vẽ ký hiệu tà thuật trên đất. Thanh Thanh nhận ra ký hiệu giống trong sách cổ: “Hắn muốn kích hoạt lời nguyền!” Nàng rút bùa chú từ tay áo, ném về phía đạo sĩ, khiến ký hiệu bốc cháy. Đạo sĩ gào lên, lao về phía nàng, nhưng Hạo Nhiên chém hạ hắn, máu bắn tung tóe. Thanh Thanh ngã xuống, tay rỉ máu do bị mảnh kính vỡ cứa, khiến Hạo Nhiên hét lên: “Thanh Thanh, ngươi không được ngã!” Anh ôm nàng, hôn nhẹ trán, giọng khàn: “Ta cần ngươi.”

Đêm đó, trong gian phòng nhỏ, ánh nến lung linh, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần. Hạo Nhiên kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Tướng quân… thiếp chỉ muốn sống.” Anh thì thầm: “Ngươi sẽ sống, vì ta.” Cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa đau đớn vì nguy hiểm và sự an ủi từ Hạo Nhiên, như ngọn lửa bùng cháy trong đêm lạnh.

Khi ánh nến tàn, Hạo Nhiên ôm nàng, giọng trầm: “Ta sẽ tìm đạo sĩ đứng sau chuyện này.” Thanh Thanh tựa vào ngực anh, lòng rối bời: “Hắn cần ta, nhưng ta có thể tin hắn không?” Nàng quyết định lén điều tra thêm về nghi thức tà thuật, dù biết nguy hiểm đang rình rập.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×