Gió lạnh gào thét trên dãy Tuyết Sơn, nơi tuyết trắng phủ kín những vách đá sắc nhọn, như muốn che giấu những bí mật cổ xưa. Lâm Nguyệt Hân, nữ kiếm khách của Bạch Vân Môn, lướt qua màn tuyết, áo choàng xanh lam tung bay, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm Bích Vân trong tay. Cô truy đuổi bí kíp kiếm thuật bị sư huynh phản bội đánh cắp, lòng nặng trĩu ký ức đau thương. Từng nhát kiếm cô vung ra, gió tuyết như bị xé toạc, dẫn cô đến một ngôi chùa cổ chênh vênh trên vách núi, nơi sương mù quấn quanh như một lời nguyền.
Tần Vô Song, thiếu chủ Hắc Hổ Bang, xuất hiện từ bóng tối, áo đen hòa vào màn đêm, kiếm Hắc Phong trong tay rung lên đầy kiêu ngạo. Anh ta cũng săn lùng bí kíp để minh oan cho danh dự bị giang hồ bôi nhọ. Hai người chạm mặt trước cổng chùa, ánh mắt giao nhau như tia lửa va chạm. “Trả bí kíp, nếu không máu sẽ nhuộm tuyết,” Nguyệt Hân lạnh lùng nói, kiếm chỉ thẳng vào ngực Vô Song, gió tuyết cuốn quanh cô như một cơn lốc.
“Bạch Vân Môn tự xưng chính phái, nhưng cũng chỉ là kẻ cướp,” Vô Song cười khẩy, ánh mắt sắc bén, tay siết chặt chuôi kiếm. Họ lao vào nhau, kiếm khí chạm nhau tạo thành những luồng sáng trắng, xé tan màn tuyết. Mỗi chiêu thức của Nguyệt Hân nhanh như gió, nhưng Vô Song đáp trả bằng kiếm pháp tàn nhẫn, như hắc hổ săn mồi. Đột nhiên, mặt đất rung chuyển, một trận pháp khắc trên nền chùa phát sáng đỏ rực, những ký hiệu hoa tuyết xoáy tròn, kéo cả hai vào một vòng xoáy huyền huyễn.
Nguyệt Hân cảm thấy linh hồn mình bị xé toạc, cơ thể nhẹ bẫng, ánh mắt Vô Song trước mặt mờ dần. Khi tỉnh lại, cô sững sờ nhìn đôi tay mình – không còn thon nhỏ, mà là bàn tay rắn chắc của một nam nhân. Đối diện, Vô Song, trong thân xác cô, ánh mắt hoang mang, mái tóc dài bay trong gió. “Ngươi đã làm gì?” anh hét lên, giọng vang trong thân thể nữ nhân của Nguyệt Hân. Cô nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh xa lạ, trái tim rối bời, như bị trận pháp trói buộc.
Một lão tăng, áo cà sa bạc màu, bước ra từ bóng tối, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu định mệnh. “Trận pháp của Huyền Không đã hoán đổi linh hồn các ngươi,” ông nói, giọng trầm như tiếng chuông chùa. “Chỉ có máu của hai huyết mạch Bạch Vân và Hắc Hổ, hòa quyện trên bàn thờ Tuyết Sơn, mới phá được lời nguyền. Nhưng cái giá có thể là sinh mệnh một người.” Nguyệt Hân nhìn Vô Song, ánh mắt đầy thù địch nhưng xen lẫn tò mò. Trong bão tuyết, họ đứng gần nhau, hơi thở hòa quyện, tạo nên sự căng thẳng lạ lùng. Gió lạnh thổi qua, như thì thầm về một định mệnh không thể tránh khỏi.
Tuyết Sơn, với những bí mật huyền huyễn, đang kéo họ vào một mê cung nguy hiểm. Nguyệt Hân, dù trong thân xác kẻ thù, cảm nhận trái tim mình rung động khi ánh mắt Vô Song chạm vào cô. Cô siết chặt chuôi kiếm, quyết tâm tìm cách thoát khỏi lời nguyền, nhưng sâu trong lòng, một nỗi sợ vô hình trỗi dậy – sợ rằng định mệnh này không chỉ trói buộc linh hồn, mà còn trái tim cô.