lời nguyền dưới đỉnh tuyết sơn

Chương 2: Linh Hồn Lạc Lối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuyết rơi dày đặc, phủ lên ngôi chùa cổ một lớp bạc, như muốn che giấu những vết thương của định mệnh. Lâm Nguyệt Hân, trong thân xác Tần Vô Song, đứng trước cổng chùa, cảm nhận sức mạnh của thanh kiếm Hắc Phong, nhưng lòng cô rối bời. Cô nhìn Vô Song, giờ trong thân xác mình, đang cố điều khiển kiếm Bích Vân một cách vụng về, mái tóc dài bay trong gió tuyết. “Ngươi đang làm gì với cơ thể ta?” cô gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh, cố che giấu sự bất an.

“Ta còn muốn hỏi ngươi câu đó!” Vô Song đáp, giọng tức giận, tay siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt đầy kiêu ngạo nhưng xen lẫn bối rối. Họ đứng đối diện, ánh mắt giao nhau như hai ngọn lửa va chạm trong bão tuyết, tạo nên sự căng thẳng kỳ lạ. Lão tăng Thiền Không, với ánh mắt sâu thẳm, kể rằng trận pháp do tà đạo sĩ Huyền Không tạo ra cách đây trăm năm, nhằm trói buộc linh hồn hai huyết mạch Bạch Vân và Hắc Hổ để hồi sinh tà thần Hắc Tuyết, một thực thể hủy diệt giang hồ.

Nguyệt Hân, dù giận dữ, hiểu rằng họ phải hợp tác để đảo ngược lời nguyền. Cô dẫn Vô Song vào sâu trong chùa, nơi những bức tường đá khắc ký hiệu hoa tuyết tỏa ánh sáng huyền huyễn. Khi cô chạm vào một ký hiệu, một luồng khí lạnh chạy qua cơ thể, khiến cô ngã xuống, đầu óc choáng váng. Vô Song lao đến đỡ cô, tay anh trong thân xác cô chạm vào vai cô, ngón tay lướt qua da thịt, khiến cả hai khựng lại, hơi thở hòa quyện trong không khí lạnh giá. “Đừng để ta phải cứu ngươi lần nữa,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt sâu thẳm, như nhìn thấu tâm can cô.

Nguyệt Hân đẩy anh ra, nhưng trái tim cô rung động, lạ lùng trong cơ thể xa lạ. Họ tìm thấy một cuộn giấy cổ trong một hốc đá, ghi rằng máu của hai huyết mạch phải hòa quyện trên bàn thờ Tuyết Sơn, nhưng cái giá có thể là linh hồn một người. Nguyệt Hân cảm thấy tim mình thắt lại, ký ức về sự phản bội của sư huynh khiến cô sợ mở lòng, nhưng ánh mắt Vô Song khiến cô dao động.

Đột nhiên, một nhóm sát thủ Hắc Hổ Bang tấn công, nhầm Nguyệt Hân trong thân xác Vô Song là thiếu chủ của họ. Cô sử dụng kiếm pháp Hắc Phong, nhưng cơ thể xa lạ khiến cô chật vật, mỗi nhát kiếm như đấu tranh với chính mình. Vô Song, trong thân xác Nguyệt Hân, bất ngờ tung chiêu Bích Vân, cứu cô khỏi lưỡi kiếm sắc lạnh. Trong đêm tuyết, họ đứng sát nhau, hơi thở nóng rực hòa vào không khí lạnh, ánh mắt giao nhau đầy căng thẳng. “Ngươi nợ ta một mạng,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt kiên định.

Nguyệt Hân siết chặt chuôi kiếm, lòng rối bời. Lời nguyền, như ngọn gió lạnh, đang thử thách ý chí của họ. Chùa cổ, với những ký hiệu huyền huyễn, như đang thì thầm về một định mệnh không thể thoát khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×