Minh Anh mở mắt trong căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng nhạt vàng từ khung cửa sổ phủ đầy bụi hắt vào mặt. Không gian xung quanh yên ắng đến mức cô nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh. Những cơn gió heo may thổi qua khe cửa, làm cánh rèm run lên từng đợt, mang theo mùi lá mục mốc của mùa thu. Cô rùng mình, cảm giác vừa quen vừa xa lạ len lỏi trong cơ thể, như thể nơi này vừa thân thuộc nhưng lại chứa đựng một điều gì đó đáng sợ.
Những ngày gần đây, Minh Anh liên tục gặp những chuyện kỳ lạ. Khi soi gương, cô thấy bóng người thoáng qua phía sau nhưng quay lại thì trống rỗng. Những tiếng bước chân lạ vào buổi tối, những cảm giác như có ai đang quan sát mình khiến cô vừa tò mò vừa sợ hãi. Cô tự nhủ tất cả chỉ là tưởng tượng, nhưng tim cô không chịu nghe lời.
Điện thoại rung lên trên bàn. Tin nhắn từ Linh, bạn thân lâu năm, hiện lên: “Minh Anh, cậu có nghe tin vụ tai nạn hôm qua không? Nghe nói… là nhà cậu bên quốc lộ. Không sao chứ?” Minh Anh nheo mắt, nhớ lại vụ tai nạn cách đây vài ngày khi người bạn Thu Hằng tình cờ dừng lại giúp một chiếc xe bị lật. Không ai bị thương nặng, nhưng sự trùng hợp khiến Minh Anh lạnh sống lưng. Cô trả lời vội: “Mình ổn, cậu đừng lo nhé.” Nhấn gửi xong, nhưng cảm giác bất an vẫn bám chặt lấy cô.
Cô lục tìm trong tủ cuốn nhật ký cũ mà bà nội để lại. Những trang giấy vàng ố, mùi ẩm mốc nồng nàn, mang đến cảm giác cổ kính khó tả. Bà nội từng kể về những bí ẩn của gia tộc, rằng không nên đùa giỡn với những điều không hiểu. Khi ấy, cô còn cười xòa, nghĩ rằng đó chỉ là chuyện cổ tích của người già. Nhưng giờ đây, đứng giữa căn phòng cũ kỹ, cảm giác lo sợ lan tỏa, Minh Anh nhận ra rằng có những bí mật đang chờ cô khám phá.
Quyết định về quê, cô vừa muốn nghỉ ngơi vừa muốn tìm câu trả lời cho những cảm giác kỳ lạ này. Con đường về làng vẫn hoang sơ, mái nhà cổ phủ rêu, những bức tường gạch cũ ố vàng theo năm tháng. Ngôi nhà tổ tiên hiện ra trước mắt, uy nghi nhưng lại mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó tả. Minh Anh bước vào, bụi bay mịt mù, ánh mắt rơi lên cuốn nhật ký trên bàn, nhắc nhở cô rằng có những bí mật chưa từng được giải đáp.
Cô mở từng trang, tiếng giấy cũ xào xạc, dòng chữ đầu tiên khiến cô rùng mình: “Ai yêu Minh Anh sẽ gặp tai họa chết người…” Câu chữ đơn giản nhưng nặng nề, như một lời cảnh báo từ quá khứ. Cô cố trấn an rằng đó chỉ là truyền thuyết, nhưng trong lòng vẫn rùng rợn. Cảm giác như có một đôi mắt vô hình đang theo dõi từng cử chỉ của cô.
Buổi tối, Minh Anh đi dạo quanh làng. Không khí tĩnh lặng, ánh trăng nhợt nhạt soi xuống mặt hồ, những chiếc lá vàng bay lả tả theo gió. Khi bước đến bờ hồ, cô thấy một bóng người đứng lặng lẽ, ánh mắt hướng về mặt nước. Người đó cao ráo, tóc đen, dáng vẻ bí ẩn nhưng dịu dàng. Minh Anh không thể rời mắt. Chàng trai quay lại, nở nụ cười nhẹ: “Chào cô. Tôi đã chờ gặp cô từ lâu.”
Tim cô như ngừng một nhịp. Sao anh biết cô? Cảm giác vừa quen vừa xa lạ len lỏi khắp người cô. “C-cậu là ai?” cô hỏi, giọng run run.
“Tôi… là Huy. Tôi biết về lời nguyền,” anh trả lời, giọng trầm nhưng chắc. Minh Anh sững sờ. Lời nguyền cổ xưa không còn là truyền thuyết. Anh tiến gần, ánh mắt kiên định: “Nếu cô muốn sống bình yên, tốt nhất nên tránh tôi… nhưng tôi sẽ không rời xa cô, dù phải đối mặt với hiểm nguy.” Lá vàng bay theo gió, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ tạo ra cảnh tượng vừa lãng mạn vừa rùng rợn. Minh Anh đứng đó, trái tim vừa lo sợ vừa rung động.
Ngày hôm sau, tin nhắn từ Linh báo một người bạn khác gặp tai nạn nhẹ. Sự trùng hợp khiến Minh Anh không thể phủ nhận. Cô cảm giác từng bước đi của mình đều bị theo dõi bởi một thực thể vô hình, vừa ghê rợn vừa huyền bí.
Huy luôn xuất hiện bên cô, quan sát và cảnh báo mọi lúc. Mỗi lần anh xuất hiện, Minh Anh vừa thấy an toàn vừa thấy tim mình rung lên khó tả. Sự hiện diện của anh giống như một ánh sáng trong bóng tối, nhưng đồng thời nhắc nhở cô rằng tình yêu vừa nảy nở này đồng nghĩa với hiểm nguy.
Đêm về, Minh Anh nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, không sao ngủ được. Tiếng gió rít qua khe cửa sổ như thì thầm những lời cảnh báo, nhưng hình ảnh Huy trong tâm trí cô lại sáng lên, kiên định và dịu dàng. Cô nhận ra rằng, dù sợ hãi, cô không thể rời xa anh. Một phần nào đó trong cô muốn tin rằng tình yêu có thể chiến thắng định mệnh, bất chấp hiểm nguy.
Minh Anh bước ra ngoài trời đêm, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương lá mục và không khí se lạnh. Cô biết rằng từ giây phút này, mọi thứ sẽ không còn bình yên. Ngày định mệnh đã bắt đầu, mở ra một chuỗi sự kiện nơi tình yêu và tai họa đan xen, nơi mà mọi quyết định đều có thể thay đổi vận mệnh.
Cô đi quanh phòng, chạm vào từng đồ vật cũ kỹ, tưởng tượng từng bóng hình đã từng sống trong ngôi nhà này. Tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng gió rít, và cảm giác như ai đó đang theo dõi từng nhịp thở của cô tạo thành một không khí vừa rùng rợn vừa mê hoặc. Minh Anh nhận ra trái tim mình đang dần mở ra, vừa sợ hãi vừa rung động, và từ sâu thẳm, một phần trong cô đã sẵn sàng bước vào hành trình mà không thể lường trước.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng lấp lóa trên mặt hồ phản chiếu những chiếc lá vàng bay theo gió. Bóng tối bên ngoài vẫn rì rầm, nhưng lần này cô không còn cảm thấy cô độc. Huy đứng bên, là điểm tựa duy nhất, và có lẽ cũng là thử thách lớn nhất đối với trái tim cô. Ngày định mệnh tiếp tục, mở ra một thế giới nơi tình yêu và hiểm nguy đan xen, nơi mà từng nhịp tim, từng cảm xúc đều mang sức nặng của định mệnh.
Hết chương 1.