Minh Anh thức dậy với cảm giác nặng nề, như đêm qua chưa từng trôi qua. Ngôi nhà cổ tĩnh lặng một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng cành cây va vào nhau. Cô bước ra hành lang, nhìn quanh, cảm giác lạnh sống lưng vẫn còn vương vấn. Mỗi bước chân vang vọng như nhắc nhở cô rằng ngôi nhà này chưa bao giờ là nơi bình yên. Trong đầu cô, hình ảnh Huy tối qua lại hiện lên rõ mồn một, ánh mắt kiên định và giọng nói trầm ấm khiến tim cô vừa lo sợ vừa rung động.
Cô quay trở lại phòng, mở cuốn nhật ký cũ mà bà để lại. Những trang giấy vàng ố, mùi ẩm mốc nồng nàn, mang đến cảm giác cổ kính khó tả. Minh Anh đọc từng dòng chữ mờ nhòe, từng sự kiện kỳ lạ mà các thế hệ trước gặp phải, từ những người biến mất không lý do cho đến những tai nạn khó hiểu. Dòng chữ cuối cùng khiến cô rùng mình: “Người nào yêu cô sẽ bị thử thách bởi định mệnh, không ai sống sót nếu trái tim dám rung động.” Tim cô như bị bóp chặt, nỗi sợ hãi pha lẫn bối rối khiến cô không biết phải xử lý thế nào.
Ngày mới bắt đầu, Minh Anh bước ra sân, hít thở không khí trong lành nhưng se lạnh. Cảnh vật xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ. Những ngôi nhà cũ mọc rêu phủ, con đường lát đá trải dài, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo ra những bóng dài kỳ quái. Cô vừa đi vừa nghe tiếng rì rầm của gió, tưởng như ai đó đang thì thầm từ xa. Từng cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến cô không dám quay lại.
Khi vừa quay vào nhà, Minh Anh thấy Huy đang đứng trong hành lang, gương mặt nghiêm trang nhưng ánh mắt đầy quan tâm. Anh tiến đến gần, giọng trầm: “Cô không nên đi một mình. Ngôi nhà này… có nhiều bí ẩn hơn cô tưởng.” Minh Anh giật mình, không hiểu sao anh biết cô đã ra ngoài. Tim cô đập nhanh, vừa lo sợ vừa ngạc nhiên. Bàn tay anh chạm nhẹ vào vai cô, mang đến một luồng ấm áp kỳ lạ.
“Anh… anh là ai?” Minh Anh hỏi, giọng run run.
“Tôi đã biết về lời nguyền từ lâu. Tôi sẽ không rời xa cô, dù hiểm nguy có đến đâu,” Huy đáp, ánh mắt kiên định nhưng dịu dàng. Minh Anh nhận ra rằng sự xuất hiện của anh vừa là điểm tựa, vừa là mối nguy hiểm khó lường đối với trái tim cô.
Chiều đến, Minh Anh đi kiểm tra hồ nước trước sân. Làn nước phản chiếu ánh trăng nhợt nhạt, sóng lăn tăn theo gió. Một tiếng động lạ vang lên từ phía rừng nhỏ gần hồ, khiến cô giật mình. Cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã, nhưng khi quay lại, chẳng có gì ngoài bóng tối và những cành cây lay động. Minh Anh cố trấn an bản thân, nhưng cảm giác như có ai đó đang theo dõi khiến tim cô đập nhanh hơn.
Huy xuất hiện bên cạnh, không nói gì, chỉ đứng lặng nhìn cô. Sự yên lặng của anh khiến Minh Anh vừa an tâm vừa căng thẳng. “Cô không sợ sao?” cô hỏi, giọng nhỏ. Anh quay sang, ánh mắt nghiêm túc: “Sợ là điều bình thường, nhưng cô phải học cách đối diện.” Minh Anh nhìn anh, thấy ánh sáng trong mắt Huy khiến cô bối rối. Tình cảm vừa nảy nở trong tim cô, vừa kèm theo nỗi sợ hãi khó tả.
Đêm xuống, gió lạnh thổi qua hành lang, những cành cây va vào cửa sổ phát ra âm thanh như tiếng rên rỉ. Minh Anh không ngủ được, ngồi trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Cô cảm thấy có một đôi mắt vô hình theo dõi từng nhịp thở của mình. Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, hòa cùng âm thanh rì rầm của gió, tạo thành một bản nhạc rùng rợn.
Bất chợt, Minh Anh nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ phòng khách. Cô đứng dậy, bước ra hành lang, thấy Huy đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh quay lại, giọng trầm: “Ngôi nhà này không chỉ chứa lời nguyền. Nó còn giữ lại ký ức của quá khứ, và đôi khi… những ký ức ấy thức giấc.” Minh Anh rùng mình, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.
Một hôm, khi Minh Anh tìm hiểu về lịch sử gia tộc, cô phát hiện ra rằng rất nhiều người trong dòng họ đều trải qua những sự kiện kỳ lạ, thậm chí có người mất tích một cách bí ẩn. Cô nhận ra rằng lời nguyền không phải truyền thuyết, mà là sự thật mà tổ tiên để lại. Mỗi bước đi của cô dường như đều bị theo dõi, mỗi quyết định đều có thể kéo đến hiểm nguy.
Huy vẫn luôn bên cạnh cô. Anh hướng dẫn cô đọc cuốn nhật ký, giải thích những câu chữ khó hiểu, nhưng không bao giờ ép buộc. Sự dịu dàng và kiên định của Huy khiến Minh Anh vừa an tâm vừa lo sợ. Cô nhận ra trái tim mình đã bắt đầu rung động, nhưng tình yêu đồng nghĩa với rủi ro. Cô tự hỏi liệu có thể sống mà không rơi vào bi kịch của lời nguyền.
Một buổi tối, Minh Anh đi ra sân, ánh trăng lấp lóa trên hồ, gió lạnh thổi vào mặt. Cô nhìn thấy bóng người lấp ló giữa rừng, tim đập nhanh. Huy xuất hiện bên cô, giữ lấy tay cô. Anh nói nhỏ: “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để cô một mình.” Minh Anh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh, nhưng cùng lúc, nỗi sợ hãi về lời nguyền vẫn hiện hữu.
Tối hôm đó, Minh Anh quyết định mở hết cuốn nhật ký, đọc đến những dòng cuối cùng. Những sự kiện kỳ lạ, những cảnh báo từ quá khứ, tất cả như đang hiện hữu trước mắt cô. Cô cảm nhận được sức mạnh vô hình đeo bám, vừa rùng rợn vừa ám ảnh. Nhưng đồng thời, tình cảm dành cho Huy cũng dần lớn lên, khiến cô cảm thấy mình không thể trốn tránh nữa.
Trong những ngày tiếp theo, Minh Anh và Huy cùng nhau khám phá ngôi nhà. Họ đi qua từng phòng, nhìn vào từng ngóc ngách, từng bức tường cũ kỹ. Mỗi bước chân, mỗi tiếng động đều khiến không khí trở nên căng thẳng. Cô nhận ra rằng không chỉ có lời nguyền, mà còn nhiều bí mật khác đang chờ đợi họ khai phá.
Minh Anh đứng trước cửa sổ, nhìn ra hồ, nơi ánh trăng lấp lóa phản chiếu. Lá vàng bay theo gió, gió rì rầm qua các cành cây như thì thầm những lời cảnh báo. Cô biết rằng từ giờ trở đi, mọi quyết định đều ảnh hưởng đến vận mệnh của mình. Tình yêu và hiểm nguy đan xen, cô vừa sợ hãi vừa hạnh phúc khi có Huy bên cạnh.
Ngày qua ngày, Minh Anh dần quen với không khí rùng rợn của ngôi nhà, nhưng nỗi sợ hãi về lời nguyền vẫn thường trực. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy thử thách, và tình yêu với Huy sẽ không chỉ là niềm an ủi, mà còn là thứ khiến cô phải đối mặt với hiểm nguy. Dù vậy, cô không thể từ bỏ, bởi một phần trong trái tim đã sẵn sàng đón nhận thử thách và tình cảm chân thành.
Hết chương 2.