Minh Anh tỉnh dậy giữa đêm với cảm giác bồn chồn khó tả. Không gian xung quanh im ắng đến mức cô nghe rõ từng nhịp tim của mình. Những cơn gió lạnh thổi qua khe cửa sổ, làm cánh rèm run rẩy, tạo thành những bóng hình uốn éo trên tường. Ánh trăng nhợt nhạt hắt qua kẽ lá, soi lên căn phòng cũ kỹ, khiến mọi vật dường như đang chuyển động theo một nhịp điệu lạ lùng. Cô rùng mình, cảm giác vừa quen vừa xa lạ len lỏi khắp cơ thể.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên từ hành lang. Minh Anh nín thở, lắng nghe, nhưng khi mở cửa, chỉ thấy bóng tối trống trải. Không gian xung quanh cứ như đang thở cùng cô, nhịp điệu chậm rãi nhưng rùng rợn. Cô quay lại giường, định nằm xuống, nhưng bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía phòng khách. Giọng cười ấy vừa xa lạ vừa quen, khiến cô cảm thấy rợn tóc gáy.
Huy xuất hiện từ bóng tối, ánh mắt nghiêm trang nhưng đầy dịu dàng. Anh tiến đến, giọng trầm: “Cô không nên ở một mình vào lúc này. Ngôi nhà này… có điều gì đó đang thức giấc.” Minh Anh nhìn anh, tim vừa lo lắng vừa rung động. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ Huy, nhưng nỗi sợ hãi vẫn hiện hữu, đan xen từng nhịp thở.
Cô đứng dậy, theo anh xuống hành lang. Những bậc thang gỗ cọt kẹt dưới chân, tiếng vang vọng trong căn nhà yên tĩnh. Huy dẫn cô đến phòng khách, nơi một bóng trắng mờ ảo lướt qua cửa sổ. Minh Anh giật mình, cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa từ đầu đến chân. Anh nắm tay cô, ánh mắt kiên định: “Đừng sợ. Nếu cô hoảng sợ, lời nguyền sẽ mạnh mẽ hơn.”
Minh Anh nhắm mắt, cố gắng hít sâu. Huy kéo cô ra gần cửa sổ, nơi ánh trăng phản chiếu trên hồ. Cảnh tượng vừa lãng mạn vừa rùng rợn. Trên mặt hồ, bóng cây in xuống những hình thù kỳ dị, từng chiếc lá vàng bay lượn theo gió như nhảy múa trên mặt nước. Cô cảm nhận được sức mạnh vô hình đang bao quanh, vừa nguy hiểm vừa ám ảnh.
Ngày hôm sau, Minh Anh quyết định khám phá tầng hầm của ngôi nhà. Cánh cửa gỗ cũ kẽo kẹt mở ra, tiếng rít của bản lề vang lên khô khốc. Không gian dưới hầm tối đen, chỉ có một vài tia sáng lọt qua khe cửa. Những chiếc hộp cũ, sách vở mục nát, và những vật dụng phủ bụi chất chồng khiến Minh Anh cảm giác như bước vào một kho báu của quá khứ. Nhưng đồng thời, một cảm giác kỳ lạ khiến cô rùng mình: có điều gì đó đang quan sát từng bước chân của cô.
Huy đi theo, tay nắm chắc tay cô. Anh giải thích: “Trong tầng hầm này, nhiều thế hệ đã để lại ký ức và bí mật. Một số bí mật tốt, nhưng nhiều bí mật… có thể nguy hiểm.” Minh Anh nhìn quanh, cảm giác vừa tò mò vừa sợ hãi. Mỗi bước chân vang lên như nhắc nhở rằng lời nguyền chưa từng rời xa cô.
Bỗng dưng, một tiếng động mạnh vang lên từ góc phòng. Minh Anh giật mình, quay lại, thấy một bóng trắng mờ di chuyển nhanh như gió. Tim cô đập mạnh, hơi thở gấp gáp. Huy kéo cô ra xa, giọng nghiêm: “Đừng chạm vào. Một số thứ không nên động đến, nếu không muốn thức tỉnh thứ gì đó nguy hiểm.”
Minh Anh cảm nhận được sự hiện diện kỳ lạ quanh mình. Cô nhìn Huy, thấy ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm. Sự hiện diện của anh khiến cô vừa an tâm vừa lo lắng. Tình cảm trong cô ngày một lớn, nhưng đồng nghĩa với rủi ro. Cô biết rằng tình yêu với Huy đồng nghĩa với việc đối mặt với hiểm nguy, nhưng trái tim cô không thể rời xa anh.
Buổi tối, gió lạnh thổi qua hành lang, cành cây va vào cửa sổ phát ra âm thanh như tiếng rên rỉ. Minh Anh không ngủ được, nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn, hòa cùng âm thanh rì rầm của gió, tạo thành một bản nhạc rùng rợn. Cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ, nhưng khi mở mắt, chỉ thấy bóng tối trống trải.
Huy xuất hiện bên giường, nhìn cô, giọng trầm: “Đừng sợ. Tôi sẽ không để cô một mình.” Minh Anh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh, nhưng nỗi sợ hãi về lời nguyền vẫn hiện hữu. Cô tự hỏi liệu có thể sống mà không rơi vào bi kịch của lời nguyền.
Một đêm, khi Minh Anh đi ra sân để hít thở không khí trong lành, cô thấy bóng người thấp thoáng giữa rừng. Gió lạnh thổi vào mặt, mang theo hương lá mục và mùi ẩm mốc của mùa thu. Cô cảm giác như ai đó đang quan sát từng nhịp thở của mình. Huy xuất hiện bên cạnh, kéo cô vào gần mình. Anh nói nhỏ: “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để cô một mình.”
Minh Anh cảm nhận được sự an toàn từ Huy, nhưng đồng thời, nỗi sợ hãi vẫn hiện hữu. Cô nhận ra rằng tình yêu và hiểm nguy luôn đan xen trong cuộc đời mình. Một phần trong trái tim đã sẵn sàng đối mặt, nhưng phần khác vẫn run rẩy trước bóng tối và lời nguyền.
Trong những ngày tiếp theo, Minh Anh và Huy cùng nhau khám phá ngôi nhà. Họ đi qua từng phòng, từng góc khuất, từng bức tường cũ kỹ. Mỗi bước chân, mỗi tiếng động đều khiến không khí căng thẳng. Minh Anh nhận ra rằng không chỉ có lời nguyền, mà còn nhiều bí mật khác đang chờ đợi họ khai phá.
Một buổi chiều, khi ánh nắng lọt qua cửa sổ, Minh Anh phát hiện một cánh cửa cũ khóa kín. Cô nhìn Huy, ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi. Anh gật đầu, nhẹ nhàng mở cánh cửa, để lộ một căn phòng tối tăm đầy bụi, những vật dụng phủ lớp vải trắng, trông như những bóng ma đang ngủ. Minh Anh bước vào, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.
Huy đi theo, tay vẫn nắm tay cô. Anh nói: “Một số thứ không nên động đến, nhưng để hiểu lời nguyền, chúng ta phải đối diện với quá khứ.” Minh Anh nhìn quanh, cảm nhận sự hiện diện của những linh hồn chưa rời khỏi căn phòng. Tim cô vừa sợ hãi vừa rung động, nhận ra rằng tình yêu và lời nguyền đang đan xen, tạo thành một thế giới vừa lãng mạn vừa rùng rợn.
Đêm đó, Minh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng phản chiếu trên hồ. Lá vàng bay theo gió, bóng cây in xuống mặt nước tạo nên những hình thù kỳ dị. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy thử thách. Tình yêu và hiểm nguy đan xen, nhưng trái tim cô đã sẵn sàng bước tiếp, bất chấp mọi nỗi sợ hãi.
Minh Anh đứng đó, tay nắm chặt tay Huy, cảm nhận từng nhịp tim của anh. Một phần trong cô vẫn run sợ trước bóng tối và lời nguyền, nhưng phần khác đã tin rằng tình yêu sẽ mang đến sức mạnh, giúp cô đối mặt với định mệnh. Ngôi nhà cổ, những bí mật từ quá khứ, và sự hiện diện của Huy đang kéo cô vào một cuộc hành trình mà từ giờ trở đi, không còn đường lùi.
Hết chương 3.