Đêm hôm đó, gió rít qua khe cửa sổ, mang theo hương ẩm mốc và mùi lá mục. Minh Anh nằm trên giường, tim đập dồn dập, cảm giác bất an bao trùm toàn bộ cơ thể. Cô biết rằng bóng tối trong ngôi nhà cổ không còn chỉ là bóng tối bình thường nữa. Có điều gì đó đang thức giấc, như thể lời nguyền đã tìm đến. Cô chờ đợi một điều gì đó xảy ra, tim vừa run rẩy vừa đầy hồi hộp.
Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi tung rèm cửa, làm căn phòng tối sầm lại. Tiếng bước chân vang lên khắp hành lang, nhưng không có ai hiện diện. Minh Anh ngồi bật dậy, mắt mở trừng trừng, cố lắng nghe. Tiếng thì thầm khẽ khàng từ phía góc phòng khiến cô rùng mình: “Minh Anh… người nào yêu cô sẽ không thoát…” Giọng nói vừa dịu dàng vừa ghê rợn, cuốn lấy tâm trí cô.
Huy xuất hiện ngay bên giường, kéo cô vào vòng tay. Anh nói trầm: “Cô phải bình tĩnh. Lời nguyền đang hiện hình, và nó sẽ thử thách cô tối nay.” Minh Anh cảm nhận được sự ấm áp từ Huy, nhưng nỗi sợ hãi vẫn chiếm lấy toàn thân. Tim cô vừa run rẩy vừa nhói đau, nhưng ánh mắt kiên định của Huy khiến cô tin rằng không phải đối mặt một mình.
Bên ngoài, gió thổi mạnh, cành cây va vào cửa sổ phát ra âm thanh như tiếng rên rỉ. Căn phòng tối sầm, bóng đen dày đặc phủ kín mọi vật, khiến Minh Anh cảm giác như đang bị nuốt chửng. Một bóng trắng mờ lướt qua, hình thù không rõ ràng nhưng đủ để cô nhận ra rằng lời nguyền đã không còn chỉ là lời nói. Nó đang sống động, hiện hữu quanh cô.
Huy nắm chặt tay cô, dẫn cô ra hành lang. “Chúng ta phải đi xuống tầng hầm. Ở đó, cô sẽ hiểu cách đối mặt với lời nguyền.” Minh Anh run rẩy, nhưng dường như không còn lựa chọn. Cô nhắm mắt, hít sâu, và bước theo anh, từng bước chân vang vọng trong căn nhà tĩnh lặng nhưng đầy áp lực.
Khi xuống tầng hầm, Minh Anh thấy bóng tối dày đặc hơn bất kỳ lúc nào. Những vật dụng phủ bụi lờ mờ hiện lên dưới ánh sáng yếu, tạo thành những hình thù kỳ dị. Một tiếng rên rỉ vang lên từ phía góc hầm, khiến cô giật mình. Huy kéo cô lại gần, ánh mắt nghiêm nghị: “Đừng sợ. Lời nguyền sẽ không thể làm hại cô nếu cô biết đối mặt.”
Cô cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Bóng trắng xuất hiện nhiều hơn, lướt qua các bức tường, hòa vào không gian đầy bụi và mùi ẩm mốc. Minh Anh run rẩy, mắt mở trừng trừng, nhưng Huy vẫn nắm tay cô, truyền cho cô một sức mạnh tinh thần kỳ lạ. “Tình yêu của chúng ta sẽ là lá chắn,” anh nói, giọng trầm và chắc.
Một bóng trắng bất ngờ lao tới, quấn lấy Minh Anh. Cô giật mình, cảm giác bị kéo, tim đập nhanh. Huy lập tức đứng trước, dùng cơ thể chắn, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Cô phải tin tôi, hãy kiên cường!” Minh Anh nhắm mắt, nhắc bản thân rằng tình yêu và lòng tin sẽ giúp cô vượt qua. Bóng trắng dường như gào thét, âm thanh rùng rợn làm rung chuyển không gian tầng hầm.
Sau vài phút như vô tận, bóng trắng tan dần, để lại một căn phòng tối lặng, nhưng áp lực vẫn còn vương vấn. Minh Anh gục vào Huy, run rẩy: “Anh… em… em sợ quá…” Huy ôm chặt cô, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Không sao, em đã vượt qua thử thách đầu tiên. Lời nguyền không thể tấn công trái tim chúng ta nếu chúng ta kiên định.”
Minh Anh cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay Huy, nhưng nỗi sợ hãi vẫn âm ỉ trong lòng. Cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu. Lời nguyền sẽ không dừng lại, và mỗi bước đi, mỗi nhịp tim đều sẽ bị thử thách. Cô vừa run rẩy vừa tin rằng mình có thể vượt qua, nhưng cảm giác kinh hoàng vẫn tồn tại quanh cô.
Ngày hôm sau, Minh Anh và Huy tiếp tục khám phá căn nhà. Họ mở những cánh cửa cũ, lật từng cuốn sổ cổ, đọc từng dòng chữ mờ nhòe. Mỗi phát hiện đều khiến Minh Anh vừa tò mò vừa rùng rợn. Cô nhận ra rằng gia tộc cô đã trải qua nhiều thế hệ đối mặt với lời nguyền, và không phải ai cũng sống sót. Điều này khiến cô vừa sợ hãi vừa quyết tâm hơn bao giờ hết.
Chiều đến, ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ tầng hầm, làm bóng cây in xuống nền nhà những hình thù kỳ dị. Minh Anh đứng bên Huy, tay nắm chặt tay anh, cảm nhận từng nhịp tim. Cô nhận ra rằng tình yêu chính là sức mạnh để đối mặt với lời nguyền. Dù sợ hãi, cô vẫn không rời xa Huy, bởi trái tim cô đã chọn anh.
Đêm đến, ngôi nhà cổ trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Gió thổi qua từng khe cửa, mang theo tiếng rên rỉ của những bóng ma chưa rời. Minh Anh nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, nhớ lại những gì đã xảy ra ở tầng hầm. Cô biết rằng lời nguyền chưa kết thúc, và những thử thách khốc liệt hơn đang chờ phía trước. Nhưng lần này, cô không còn đơn độc. Huy vẫn bên cạnh, và tình yêu chính là lá chắn duy nhất.
Bất chợt, một tiếng động vang lên ngoài cửa sổ. Minh Anh ngồi bật dậy, tim đập dồn dập. Huy lập tức đi theo, mắt sắc như muốn soi thấu bóng tối. Bóng trắng lướt qua cửa sổ, để lại một luồng năng lượng lạnh buốt khiến cả hai run rẩy. Huy kéo cô lại gần, giọng nghiêm: “Đây là cảnh báo. Lời nguyền sẽ không dễ dàng buông tha.”
Minh Anh cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp tim Huy. Cô vừa sợ hãi vừa khao khát đối mặt, nhận ra rằng tình yêu và lời nguyền giờ đã đan xen không thể tách rời. Mỗi lần bóng trắng xuất hiện, mỗi âm thanh rùng rợn vang lên đều nhắc nhở cô rằng định mệnh đang đón chờ. Nhưng lần này, cô không còn run sợ như trước. Trái tim cô đã đủ dũng cảm, đủ yêu để bước tiếp, bất chấp mọi hiểm nguy.
Những đêm sau đó, Minh Anh và Huy liên tục đối diện với những bóng trắng, tiếng rên rỉ, và những cảnh tượng kỳ quái. Mỗi lần như thế, Minh Anh lại học được cách kiên cường hơn, tin vào sức mạnh tình yêu, và hiểu rằng chỉ khi đối mặt, cô mới có cơ hội phá bỏ lời nguyền. Những trải nghiệm vừa rùng rợn vừa mê hoặc, khiến cô vừa run rẩy vừa cảm nhận được nhịp sống mạnh mẽ trong từng giây phút.
Minh Anh bắt đầu ghi chép mọi điều, từ bóng trắng, tiếng động kỳ lạ, đến cảm giác tâm linh mà cô trải qua. Cô nhận ra rằng chỉ khi hiểu rõ lời nguyền và những bí mật của gia tộc, cô mới có thể sống sót. Nhưng mỗi bước đi lại kéo cô gần hơn với hiểm nguy, khiến cô vừa run sợ vừa khao khát khám phá.
Khi bình minh ló dạng, ánh sáng yếu ớt chiếu vào căn phòng tầng hầm, Minh Anh đứng bên Huy, tay nắm chặt tay anh. Cô biết rằng từ giờ trở đi, mọi quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của cô. Lời nguyền tấn công trực tiếp đã mở đầu, và chỉ có tình yêu và dũng khí mới giúp cô vượt qua.
Hết chương 5.