lời nguyền tình yêu

Chương 6: Bí Ẩn Gia Tộc Và Sức Mạnh Của Lời Nguyền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Minh Anh thức dậy với một cảm giác nặng nề, như thể cả cơ thể vẫn chưa rời khỏi cơn ác mộng đêm qua. Căn phòng tối, ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa cũ kỹ, tạo thành những vệt sáng nhợt nhạt trên sàn gỗ. Cô ngồi trên giường, tay nắm chặt cuốn nhật ký cũ, và tự nhủ rằng mình phải tìm ra sự thật. Lời nguyền đã tấn công trực tiếp cô, nhưng Minh Anh biết rằng còn nhiều điều ẩn sâu hơn trong gia tộc mà cô chưa biết.

Huy bước vào, mắt đỏ vì mất ngủ, nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh và kiên định. Anh nhìn cô, giọng trầm: “Đêm qua, cô đã đối mặt với lời nguyền. Không phải ai cũng làm được. Nhưng thử thách thực sự mới chỉ bắt đầu.” Minh Anh nhìn anh, tim vừa run rẩy vừa cảm thấy một niềm tin mãnh liệt: dù hiểm nguy thế nào, cô cũng không thể rời xa Huy.

Hai người cùng nhau xuống tầng hầm, nơi tối đen và đầy bụi bặm. Những bóng trắng mờ ảo vẫn lượn quanh, tạo nên một không gian vừa rùng rợn vừa mê hoặc. Minh Anh cảm nhận rõ từng nhịp tim của mình, vừa sợ hãi vừa khao khát khám phá. Huy mở một cánh tủ cũ, để lộ một chiếc hộp gỗ khắc chữ cổ, mùi gỗ ẩm nồng nặc. Anh nói: “Trong này chứa những bí mật của gia tộc. Một số điều có thể khiến cô hoảng sợ, nhưng nếu muốn phá lời nguyền, cô phải biết quá khứ.”

Minh Anh mở nắp hộp, bên trong là những cuốn sổ da cũ, giấy vàng ố và những bức thư viết tay. Cô cẩn thận lấy ra từng cuốn, đọc dòng chữ mờ nhòe theo thời gian. Những câu chuyện về tổ tiên, những người từng yêu cô và bị lời nguyền giết chết, hiện lên sống động trong trí óc. Cô rùng mình, cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa khắp cơ thể. Huy đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát, đôi mắt ánh lên sự lo lắng nhưng đầy quyết tâm.

Một bức thư cũ khiến Minh Anh giật mình. Người viết kể về một nghi lễ cổ xưa để thử thách tình yêu, rằng ai yêu cô sẽ bị đưa vào bóng tối sâu thẳm, nơi tâm hồn phải kiên cường để tồn tại. Cô lật tiếp trang khác, thấy danh sách những người đã yêu cô và kết cục bi thương của họ. Tim Minh Anh như bị bóp chặt, vừa lo sợ vừa cảm thấy áp lực khủng khiếp.

“Anh… có thật là lời nguyền này không thể phá bỏ sao?” cô hỏi, giọng run rẩy. Huy nắm tay cô, ánh mắt kiên định: “Không có gì là không thể. Nhưng chúng ta phải hiểu quá khứ, và tình yêu của chúng ta phải đủ mạnh. Chỉ khi cô kiên cường, lời nguyền mới không thể tấn công cô.”

Buổi chiều, Minh Anh cùng Huy khám phá từng ngóc ngách trong ngôi nhà. Những bức tường cũ kỹ, trần nhà nứt nẻ, đều mang dấu tích của quá khứ, và những bóng ma mờ ảo vẫn xuất hiện theo từng bước chân. Cô cảm nhận rõ rệt sức mạnh của lời nguyền đang bám theo, nhưng trái tim cô không còn run sợ như trước. Niềm tin vào Huy và tình yêu đang nảy nở khiến cô dũng cảm hơn.

Đêm đến, gió lạnh thổi qua hành lang, mang theo âm thanh rùng rợn của những cành cây va vào cửa sổ. Minh Anh nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Cô biết rằng lời nguyền không chỉ là nguy hiểm hiện hữu, mà còn là thử thách tinh thần. Một bóng trắng lướt qua cửa sổ, ánh mắt mờ ảo nhìn cô như thách thức. Huy xuất hiện bên cô, kéo cô vào vòng tay: “Cô không đơn độc. Chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau.”

Một đêm khác, Minh Anh quyết định đi ra sân. Hồ nước phản chiếu ánh trăng nhợt nhạt, gió thổi từng đợt lạnh buốt. Cô nghe thấy tiếng rì rầm từ phía rừng, và những bóng trắng di chuyển quanh hồ. Cô cảm giác như mọi thứ đang quan sát, kiểm tra trái tim và ý chí của mình. Huy đứng cạnh, nắm chặt tay cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Đây là thử thách tiếp theo. Chúng ta phải đối mặt với bóng tối, và trái tim cô phải đủ mạnh để vượt qua.”

Ngày hôm sau, Minh Anh mở cuốn nhật ký cũ, đọc về những nghi lễ và lời nguyền đã tồn tại từ nhiều thế hệ. Cô nhận ra rằng lời nguyền không chỉ tấn công cơ thể hay tinh thần, mà còn thử thách tình yêu. Những ai yêu cô mà sợ hãi, yếu lòng, đều bị bóng tối nuốt chửng. Cô nhìn Huy, lòng vừa run rẩy vừa kiên định: trái tim cô đã chọn anh, và cô sẽ không để lời nguyền chiến thắng.

Một buổi tối, trong tầng hầm, Minh Anh và Huy phát hiện một cánh cửa bí mật dẫn đến căn phòng cổ hơn nữa. Những bức tượng gỗ phủ bụi, những bức tranh rách nát, và những vật dụng cổ xưa nằm rải rác trên sàn. Bóng trắng lướt qua căn phòng, tiếng rên rỉ hòa với tiếng gió khiến không khí trở nên ngột ngạt. Minh Anh run rẩy, nhưng Huy kéo cô sát vào, giọng trầm: “Chúng ta phải đối mặt. Chỉ khi đối mặt, chúng ta mới tìm ra cách phá lời nguyền.”

Minh Anh bước tới bức tượng trung tâm, cảm nhận năng lượng lạnh buốt từ nó tỏa ra. Bỗng dưng, bóng trắng quấn lấy cô, kéo mạnh, như muốn nuốt chửng cô trong bóng tối. Huy lập tức lao tới, nắm chặt tay cô, sức mạnh từ tình yêu của họ dường như tạo ra một lá chắn vô hình, khiến bóng trắng không thể tiến gần hơn. Minh Anh nhắm mắt, hít sâu, và tự nhủ rằng trái tim mình phải đủ mạnh để vượt qua.

Sau vài phút căng thẳng, bóng trắng tan dần, để lại tầng hầm tĩnh lặng nhưng áp lực vẫn còn vương vấn. Minh Anh gục vào Huy, run rẩy: “Anh… em… sợ quá…” Huy ôm chặt cô, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Không sao, em đã vượt qua. Đây là bước đầu tiên để trái tim cô đủ mạnh chống lại lời nguyền.”

Những ngày tiếp theo, Minh Anh ghi lại tất cả những gì xảy ra: bóng trắng, tiếng rên rỉ, cảm giác tâm linh và những bí mật của gia tộc. Cô nhận ra rằng chỉ khi hiểu rõ lời nguyền, cô mới có cơ hội sống sót. Nhưng mỗi bước đi đều kéo cô gần hơn với hiểm nguy, khiến cô vừa run rẩy vừa khao khát khám phá. Tình yêu với Huy chính là động lực để cô không lùi bước.

Buổi sáng hôm đó, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, làm tầng hầm bớt u tối. Minh Anh đứng bên Huy, tay nắm chặt tay anh, cảm nhận nhịp tim họ hòa cùng nhau. Cô biết rằng lời nguyền còn nhiều thử thách phía trước, nhưng trái tim cô đã đủ mạnh, và tình yêu sẽ là lá chắn để bước qua bóng tối.

Những trải nghiệm vừa rùng rợn vừa mê hoặc khiến Minh Anh vừa run sợ vừa cảm nhận được nhịp sống mãnh liệt. Cô biết rằng từ giờ trở đi, không còn đường lùi. Lời nguyền, bóng tối, và những bí ẩn từ gia tộc đang chờ cô khám phá, nhưng cô đã sẵn sàng đối mặt cùng Huy, với tình yêu làm ngọn đèn soi sáng trong bóng tối vô tận.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×