Đêm đó, mưa trở lại, nặng hạt và lạnh buốt. Thành phố chìm trong màn sương dày đặc, các con phố như biến mất trong ánh đèn mờ nhạt. Linh Nguyệt đứng trước căn chung cư cũ, tay cầm đèn pin, tay kia ôm hồ sơ vụ án, mắt quan sát từng chi tiết nhỏ. Trong lòng, cô biết rằng những gì đã xảy ra không còn là trò chơi nữa – bóng tối đang trực tiếp nhắm vào cô.
Cô bước vào hành lang tầng 3, nơi nam sinh viên mất tích sống. Căn hộ vẫn đóng cửa, nhưng dòng chữ mới xuất hiện trên tường:
“Người can đảm sẽ thấy…”
Chưa kịp đọc hết, cô cảm nhận một luồng khí lạnh quét qua, khiến tóc gáy dựng đứng. Tiếng bước chân vang lên phía sau, nhanh, nhưng không tạo ra bất kỳ bóng người nào. Linh Nguyệt nhắm mắt, hít sâu, tập trung vào giác quan thứ sáu của mình – khả năng cảm nhận hiện tượng siêu nhiên mà cô dần tin tưởng sau nhiều vụ án bí ẩn.
Một giọng thì thầm vang lên, nhẹ như gió rít qua khe cửa:
“Cô… không nên đến đây.”
Nhưng Linh Nguyệt không dừng lại. Giọng nói càng kích thích cô, như một thách thức. Cô mở cửa căn hộ, bước vào. Bên trong, căn phòng tối om, ánh sáng từ hành lang chỉ đủ soi thấy những vệt nước loang trên sàn. Một vệt mờ hiện lên gần cửa sổ – giống dáng người.
Cô giật mình nhận ra: bóng người này… không thuộc về thế giới này. Nó mờ nhạt, không rõ ràng, nhưng vẫn có hình dạng như con người. Linh Nguyệt nắm chắc đèn pin, định tiến tới thì… bóng người tan biến, chỉ còn lại luồng không khí lạnh thấm vào xương.
Khám phá nghi lễ cổ
Nhớ lại ghi chép trong hầm ngầm, Linh Nguyệt tìm kiếm trên bàn nạn nhân, thấy một cuốn nhật ký cũ. Trang đầu ghi:
“Họ nói về lời nguyền từ thời xây dựng chung cư… Ai bước vào khu vực cấm, sẽ bị bóng tối theo dõi. Không ai thoát khỏi bóng vô hình…”
Cô lật tiếp, thấy bản vẽ hình tròn với các ký tự cổ, trung tâm đánh dấu một điểm – chính là hầm ngầm mà cô và Hàn Thạch đã khảo sát. Một dòng chữ khác được viết bằng mực đỏ:
“Nếu muốn giải thoát, phải đối mặt với bóng tối. Người trốn chạy sẽ mất chính mình.”
Linh Nguyệt nhíu mày. Mọi chuyện trở nên rõ ràng: các vụ mất tích không phải ngẫu nhiên, hung thủ hoặc hiện tượng siêu nhiên đang vận dụng nghi lễ cổ để chi phối nạn nhân. Và giờ, cô là người tiếp theo.
Gặp Hàn Thạch lần nữa
Cô gọi điện cho Hàn Thạch, giọng run nhưng kiên quyết: “Anh phải tới đây ngay. Tôi vừa tìm thấy nhật ký của nạn nhân. Chuyện này… không chỉ là trinh thám bình thường.”
Hàn Thạch xuất hiện chưa đầy 20 phút sau, với thiết bị thu tín hiệu và đèn pin. Nhìn cuốn nhật ký, anh nhíu mày:
“Đây… là ghi chép của người trong nhóm thầy cúng cổ xưa. Họ từng thực hiện nghi lễ để thu năng lượng siêu nhiên, lời nguyền này tồn tại từ đó. Ai bước vào khu vực cấm… sẽ bị thử thách tinh thần và thể xác.”
Linh Nguyệt cảm nhận sự nguy hiểm: “Vậy hung thủ là ai? Hay đây chỉ là năng lượng vô hình?”
Hàn Thạch lắc đầu: “Không biết chính xác. Nhưng những vụ mất tích đều có dấu vết lý trí – có người điều khiển bóng tối này. Và cô đang tiếp cận trực tiếp.”
Tiếp cận hầm ngầm lần hai
Cả hai quyết định xuống hầm ngầm lần nữa, nhằm tìm manh mối kết nối vụ án với lời nguyền. Lần này, họ mang theo đèn pin, thiết bị cảm biến, và một ít muối – theo truyền thuyết, muối có thể trấn áp năng lượng siêu nhiên.
Hành lang dẫn vào hầm ngầm tối đen, tường lạnh ngắt, mùi ẩm mốc khiến họ nôn nao. Linh Nguyệt bật thiết bị, thấy các tín hiệu năng lượng nhấp nháy dữ dội, màu đỏ báo động – như thể có sinh vật đang di chuyển quanh họ.
Khi tới gần trung tâm hầm, họ phát hiện bản vẽ hình tròn in trên sàn, các ký tự cổ phát sáng yếu ớt dưới ánh đèn pin. Một luồng khí lạnh bùng lên, khiến hai người phải nắm tay nhau để giữ thăng bằng.
Bất ngờ, bóng tối co lại, tạo thành hình dáng một người đàn ông cao gầy, mặt mũi mờ nhạt, đôi mắt đỏ rực. Hung thủ hay hiện tượng siêu nhiên? Linh Nguyệt không rõ, nhưng cảm giác nguy hiểm tràn ngập.
“Cô… không nên đến đây,” giọng thì thầm vang lên, lần này rõ ràng hơn, như được phát ra từ chính bóng người trước mặt.
Linh Nguyệt đứng vững, ánh mắt sắc bén: “Tôi không sợ. Tôi sẽ tìm ra sự thật, dù là con người hay bóng tối.”
Manh mối và thử thách
Hàn Thạch chỉ vào sàn: “Xem này… các ký tự này tạo thành một đường dẫn. Nếu giải mã đúng, có thể phát hiện nơi ẩn náu của nạn nhân.”
Linh Nguyệt cúi xuống, soi kỹ. Dòng ký tự hình như dẫn họ tới một phòng bí mật dưới nền hầm, bị che bởi tấm ván gỗ cũ. Khi nâng lên, họ thấy cánh cửa nhỏ, trên đó khắc dòng chữ:
“Ai bước qua sẽ đối diện sự thật. Người yếu sẽ biến mất.”
Cô nhíu mày, nhận ra đây chính là nút thắt quan trọng. Đây không chỉ là vụ án trinh thám – đây là một thử thách sinh tử, nơi logic và hiện tượng siêu nhiên va chạm.
Họ mở cửa, bước vào. Bên trong là căn phòng tối om, trần thấp, các bức tường phủ ký tự cổ, và ở giữa phòng… một bóng người ngồi, bất động. Nam sinh viên mất tích.
Nhưng khi họ tiến lại gần, bóng người quay lại, và Linh Nguyệt nhìn rõ: khuôn mặt biến dạng, đôi mắt đỏ rực, như bị chi phối bởi năng lượng siêu nhiên.
Cô thốt lên: “Cậu… cậu vẫn còn sống… nhưng sao lại như vậy?”
Bóng người cử động chậm, giọng khàn khàn: “Người tiếp theo… chính là cô.”
Cao trào: đối mặt bóng tối
Ngay lúc đó, toàn bộ phòng rung lên dữ dội. Bóng tối từ các bức tường như vươn ra, quấn lấy Linh Nguyệt và Hàn Thạch. Năng lượng lạnh thấm vào xương, khiến họ run rẩy.
Hàn Thạch hét: “Cô phải tập trung! Dòng ký tự – chúng ta phải dùng nó để khống chế năng lượng!”
Linh Nguyệt nhanh chóng lấy muối rải theo hình vòng tròn, tay run run nhưng chính xác. Bóng tối chạm vào vòng tròn, lập tức co lại, phát ra tiếng rên rỉ kỳ lạ.
Nam sinh viên bắt đầu tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, nhìn họ với ánh mắt mờ dần trở lại bình thường. Linh Nguyệt biết, họ vừa vượt qua thử thách đầu tiên – nhưng bóng tối vẫn chưa kết thúc.
Cô hít sâu, mắt nhìn vào các ký tự trên tường: “Chúng ta chỉ mới đi được nửa đường. Hung thủ hoặc năng lượng này vẫn còn điều khiển nhiều bí mật khác… và lần tới, nguy hiểm sẽ còn khốc liệt hơn.”
Bóng tối lặng xuống, nhưng tiếng thì thầm vẫn vọng lại, nhắc nhở họ rằng lời nguyền vô hình chưa bao giờ biến mất, và những thử thách tiếp theo đang chờ.