lời nguyền vô hình

Chương 4: Âm Mưu Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đã xuống, sương mù phủ dày trên con phố cũ. Mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn lạnh buốt, khiến từng hơi thở của Linh Nguyệt bốc thành làn khói trắng trong ánh đèn đường. Cô đứng trước căn chung cư cũ, tay ôm hồ sơ vụ án, ánh mắt đầy quyết tâm nhưng không giấu nổi chút căng thẳng.

Hôm nay, cô biết, mọi thứ sẽ thay đổi. Hung thủ mà cô và Hàn Thạch tìm kiếm không còn là bóng mờ vô hình – lần này, hắn sẽ xuất hiện trực tiếp.

Một dấu hiệu mới

Ngay khi Linh Nguyệt bước vào hành lang tầng 3, ánh đèn pin phát hiện một vật thể kỳ lạ trên sàn: vệt máu mờ, hình dạng không giống bàn chân hay giày dép nào. Cô cúi xuống, nhận thấy mùi sắt nóng nồng nặc, nhắc nhở về sự sống và cái chết.

Một tiếng động vang lên phía cuối hành lang, như tiếng bước chân nhẹ nhưng dồn dập. Linh Nguyệt nhịn thở, nắm chắc tay cầm đèn pin, từng bước đi chậm rãi. Bóng người xuất hiện lần đầu tiên rõ ràng hơn – cao, gầy, khuôn mặt che lấp trong chiếc mũ trùm.

“Cô… lại đến…” giọng trầm khàn vang lên, lạnh lẽo và đầy thách thức.

Linh Nguyệt đáp, giọng chắc nịch: “Tôi sẽ không rút lui. Tôi muốn biết sự thật. Ai đứng sau tất cả điều này?”

Bóng người nhếch môi cười, một nụ cười lạnh tanh, rồi biến mất trong đêm. Nhưng trên sàn, dấu vết vẫn còn – những ký tự cổ in mờ, như muốn dẫn dắt cô tới nơi khác.

Hàn Thạch xuất hiện kịp thời

Hàn Thạch, người đồng hành của Linh Nguyệt, bước ra từ phía cầu thang, tay cầm thiết bị thu tín hiệu. “Cô nhìn thấy gì?” Anh hỏi, ánh mắt sắc bén.

“Bóng người… có lẽ hung thủ,” cô trả lời. “Nhưng hắn lợi dụng hiện tượng siêu nhiên. Tôi chắc chắn rằng đây không chỉ là con người bình thường.”

Hàn Thạch gật đầu, nhanh chóng đặt thiết bị xuống sàn, bắt đầu đo tín hiệu năng lượng. “Tôi phát hiện một luồng năng lượng cực mạnh phía cuối hành lang. Nó có thể là tâm điểm của hung thủ hoặc là trung tâm nghi lễ. Chúng ta phải đến đó.”

Cả hai bắt đầu tiến bước, ánh đèn pin quét khắp hành lang tối om, âm thanh bước chân dội lại vang vọng như tiếng trống. Mỗi bước đi, luồng năng lượng càng mạnh, khiến không gian trở nên đặc quánh, lạnh thấu xương.

Khám phá căn hộ cũ

Cuối hành lang là căn hộ bỏ hoang, cửa sổ vỡ, rèm rách tung bay trong gió. Linh Nguyệt và Hàn Thạch tiến lại gần, phát hiện bức tường phủ ký tự cổ, các ký hiệu đỏ rực như cháy lửa. Dưới ánh đèn pin, họ thấy rõ một vòng tròn lớn in trên sàn, trung tâm là một lỗ hầm nhỏ.

“Đây chính là nơi hung thủ thao túng năng lượng siêu nhiên,” Hàn Thạch nói. “Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ bị cuốn vào nghi lễ này.”

Linh Nguyệt hít sâu, tay run run nhưng kiên quyết. Cô biết, đây là cơ hội duy nhất để đối mặt trực tiếp hung thủ. Cả hai bước vào vòng tròn, luồng năng lượng bao trùm cơ thể, làm họ cảm giác như đang bị hút xuống đất.

Đột nhiên, bóng người xuất hiện trước mặt, rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn cao, mảnh, khuôn mặt bị che bởi lớp mặt nạ sắt, đôi mắt đỏ rực lóe lên ánh sáng kỳ dị.

“Cô dám chạm vào nghi lễ của ta… Nguyệt Linh,” giọng hắn vang lên, lạnh lùng và khinh bỉ. “Người kế tiếp sẽ là… cô.”

Hung thủ hé lộ âm mưu

Linh Nguyệt nhíu mày: “Ngươi… muốn gì? Tại sao lại giết người, lợi dụng hiện tượng siêu nhiên?”

Bóng người cười lạnh, bước tới gần. “Ta không giết… ta chỉ chọn. Lời nguyền tồn tại từ khi khu chung cư này xây dựng. Ta khai thác nó, để thử thách những kẻ dám đối mặt. Ai vượt qua… sống. Ai sợ hãi… biến mất mãi mãi.”

Hàn Thạch run run: “Cô ấy… sẽ không sợ. Cô ấy đủ dũng cảm để giải mã lời nguyền này. Nhưng chúng ta phải nhanh – năng lượng đang tăng, nếu không, tất cả sẽ mất mạng.”

Hung thủ tiến sát hơn, và luồng năng lượng từ vòng tròn bùng lên, bao quanh cả ba người. Linh Nguyệt cảm nhận từng sợi tóc dựng đứng, tim đập dồn dập. Đây không còn là trò chơi – đây là sự sống và cái chết trực tiếp.

Cao trào đối đầu

Linh Nguyệt nhắm mắt, tập trung vào khả năng cảm nhận năng lượng siêu nhiên của mình. Cô nhận thấy một điểm yếu trong vòng tròn – nơi ký tự đỏ mờ nhất, nơi năng lượng có thể bị khống chế. Cô hít sâu, bước nhanh tới đó, rải muối quanh khu vực.

Luồng năng lượng lao vào, xung quanh phát ra tiếng rên rỉ kỳ lạ. Hung thủ hét lên, cố gắng giữ quyền kiểm soát, nhưng rõ ràng, sức mạnh của Linh Nguyệt và Hàn Thạch đang áp đảo hắn.

Nam sinh viên mất tích từ chương trước xuất hiện, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt hoảng loạn. Hắn bị chi phối bởi nghi lễ, nhưng khi nhìn thấy Linh Nguyệt, dường như tỉnh lại một phần. Linh Nguyệt nhanh tay nắm lấy cánh tay cậu, kéo ra khỏi trung tâm năng lượng.

Hung thủ gầm lên, bóng tối xung quanh hắn bùng phát dữ dội, nhưng khi vòng muối và ký tự cô tạo ra tiếp xúc với tâm điểm, hắn bị đẩy lùi, năng lượng siêu nhiên dịu đi.

Sau cơn sóng dữ

Cả căn phòng lặng xuống, bóng tối tan biến, chỉ còn ánh sáng từ đèn pin. Linh Nguyệt mệt nhoài nhưng vẫn tỉnh táo, tay nắm chặt cuốn nhật ký cũ của nạn nhân. Hung thủ biến mất, nhưng dấu vết năng lượng vẫn còn, nhắc nhở họ rằng âm mưu chưa kết thúc.

Hàn Thạch thở dài: “Chúng ta chỉ mới giải quyết phần nổi của tảng băng. Hung thủ vẫn còn những bí mật khác, những vụ án trước đây chưa được hé lộ…”

Linh Nguyệt biết, đây chỉ là bước khởi đầu. Những người mất tích trước đó, lời nguyền vô hình, và hung thủ – tất cả vẫn là một chuỗi âm mưu chờ cô tiếp tục khám phá.

Cô mở nhật ký, đọc những dòng chữ còn mờ nhòe:

“Người kế tiếp… sẽ thấy sự thật. Nhưng sự thật này… đau đớn hơn cả cái chết.”

Cô nhắm mắt, thở sâu, và thầm nhủ:

“Dù phải đối mặt với bóng tối, tôi sẽ tìm ra hung thủ, giải thoát các nạn nhân… và sống sót để kể câu chuyện này.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×