Bên trong phòng dựng phim, ánh sáng đèn mờ phản chiếu lên khuôn mặt Khánh Vân – ánh mắt sắc như lưỡi dao vừa được mài. Trên màn hình là đoạn cut tập 9: cảnh Thiên Di gào khóc trong vai diễn, vừa lột tả vừa như gột rửa. Cô diễn viên ấy… không chỉ đóng phim – mà đang sống lại chính đời mình.
Tiếng knock cửa nhẹ vang lên. Là Huy – trợ lý hậu kỳ. Cậu bước vào, cầm một USB và một phong bì thư.
“Có người để lại cái này ở quầy tiếp tân. Không ký tên.”
Vân cau mày. Cô mở thư, bên trong chỉ có một dòng viết tay nguệch ngoạc:
“Đừng nghĩ em biết hết.”
Vân cắm USB vào máy. Một đoạn clip bật lên – mờ nhòe nhưng đủ nhận ra người trong đó: Thiên Di và đạo diễn kỳ cựu Quang Hưng, đang ngồi trong xe hơi, gương mặt Di tái nhợt, còn Hưng cười nham hiểm.
“Em giỏi đấy, biết cách dùng ánh mắt.” – Gã đạo diễn đưa tay chạm vào đùi Di – “Muốn vai chính? Em biết phải làm gì.”
Clip dừng đúng khoảnh khắc Di nghiêng người né tránh, cửa xe bật mở, cô lao ra ngoài.
Khánh Vân siết chặt tay. Ký ức ngày xưa tràn về – khi cô tìm thấy Di ngồi co ro ngoài hành lang phim trường, mắt đỏ hoe, miệng run rẩy không nói nổi lời nào.
Hưng đã biến mất khỏi ngành vài năm nay, lý do công khai là “về hưu”, nhưng nhiều người thầm hiểu – có thứ gì đó đã được dàn xếp để im lặng.
Nhưng giờ, những đoạn clip này bắt đầu rò rỉ trở lại.
Buổi tối, Thiên Di ngồi trước gương hóa trang. Hôm nay cô ghi hình tập 10 – cảnh nhân vật nữ chính rơi vào bẫy scandal bị tung ảnh nóng giả.
Đạo diễn trường quay bước vào: “Có chuyện rồi. Sponsor lớn vừa yêu cầu đổi diễn viên, nếu không họ rút tài trợ.”
“Lý do?” – Di hỏi, giọng bình tĩnh.
“Không nói rõ. Nhưng đoán được. Clip hôm qua bắt đầu lan sang các group đầu tư.”
Cô im lặng vài giây, rồi đứng dậy.
“Vậy cắt vai tôi đi.”
“Cái gì?”
“Nếu tôi phải đánh đổi nhân phẩm để giữ dự án thì không cần nữa. Vai này tôi sống thật rồi, không cần đóng tiếp.”
Một giờ sau, Khánh Vân bước vào, thấy Di đang thu dọn đồ.
“Em định bỏ thật à?”
“Không phải bỏ. Mà là thoát.”
“Em nghĩ thoát khỏi đây là giải thoát sao?” – Vân cười lạnh – “Bọn họ sẽ viết lại câu chuyện. Rằng em là kẻ diễn trò để câu fame. Rằng em ‘giả bị hại’. Em im, là em để chúng thắng.”
Di nhìn cô. Một lát, ánh mắt cô dịu xuống.
“Em mệt, chị à.”
“Chị cũng mệt. Nhưng chị không rời.”
Vân tiến lại, đặt tay lên má Di. “Ngày đó, chị chọn rời đi vì không đủ sức bảo vệ em. Nhưng bây giờ, nếu em gục, thì mọi người sau em cũng sẽ gục. Chúng ta không có quyền yếu đuối nữa.”
Tối hôm đó, clip thứ hai được phát tán lên mạng. Trong đó là bằng chứng về những cuộc “đổi vai lấy thân” đã bị ghi lại qua camera ẩn. Hơn 4 nghệ sĩ kỳ cựu lộ mặt. Một là mentor trong chương trình truyền hình nổi tiếng. Một là nhà sản xuất phim hành động tầm quốc tế.
Giới giải trí bùng nổ. Các diễn viên trẻ dần lên tiếng, lần lượt chia sẻ những trải nghiệm bị gạ gẫm, bị ép diễn “ngoài kịch bản”.
Một cuộc thanh trừng bắt đầu.
Trong lúc đó, Thiên Di trở thành biểu tượng vô hình cho sự nổi dậy ấy. Không phải vì cô tự nhận mình là nạn nhân – mà vì cô chưa từng nói dối.
Ở tầng hầm một toà cao ốc cũ, đạo diễn Quang Hưng ngồi giữa một căn phòng nhỏ, ánh sáng lập lòe. Trên bàn là những bản ghi âm cũ, tên các diễn viên, thời gian, địa điểm.
Một bóng người khác bước vào – dáng cao, mặc vest xám. Gương mặt hắn ẩn trong bóng tối.
“Anh đã hứa sẽ không khơi lại quá khứ.” – Hưng rít lên.
Người kia cười nhẹ: “Nhưng quá khứ tự tìm đến. Tôi không khơi. Mà cô ta đang đào.”
Hưng đập tay xuống bàn. “Cô gái đó… nó không phải loại dễ trị.”
“Vậy thì dập từ gốc. Dự án phim, nhà đầu tư, truyền thông. Cắt hết.”
Hắn đưa Hưng một chiếc sim điện thoại. “Dùng số này. Đăng lên đoạn clip cuối cùng. Cái khiến cô ta không thể ngẩng đầu lên nổi.”
Hưng cầm sim, ánh mắt lóe lên độc địa.
“Được. Nếu nó muốn diễn vai nạn nhân… tôi sẽ cho cả nước thấy, ai mới là kẻ đạo đức giả.”
Tại nhà Khánh Vân, Thiên Di ngồi trên ban công, tay cầm ly rượu. Ánh đèn thành phố phía xa như chớp nhoáng ảo ảnh. Cô không nói gì. Vân mang theo một tấm ảnh, đặt xuống bàn.
“Bức này chụp ở phim trường năm em 19. Em nhớ không?”
Di nhìn – cô gái trong ảnh cười rạng rỡ, ôm kịch bản vào ngực, còn Vân thì đứng phía sau, ánh mắt rụt rè.
“Chị thích ánh mắt em ngày đó,” – Vân nói – “Nó thẳng. Nó chưa từng sợ.”
“Nhưng nó cũng quá ngây thơ.” – Di khẽ cười.
“Và chính vì thế, nó đáng được bảo vệ.”
Khoảnh khắc im lặng. Rồi Di hỏi: “Chị có từng hối hận vì đã quay lưng với em không?”
Vân không đáp ngay. Cô bước đến gần, quỳ xuống bên cạnh ghế Di ngồi.
“Chị không quay lưng. Chị bị buộc phải quay đi. Nhưng bây giờ, chị chọn quay về.”
Tay cô chạm vào tay Di. Ánh mắt hai người gặp nhau – không lời, không hứa hẹn, nhưng chứa cả bầu trời ký ức.
Phía sau, màn hình tivi đang phát chương trình thời sự. Người dẫn vừa công bố một tin mới: Ba nhà đầu tư chính thức rút khỏi “Ngã Rẽ” – bộ phim do Khánh Vân làm đạo diễn.
Di nghe thấy. Nhưng cô không quay đầu. Ánh mắt vẫn dán vào Vân.
“Vậy giờ sao?”
Vân siết tay cô.
“Chúng ta viết lại script. Từ đầu.”