lỗi script của trái tim

Chương 17: Lật Trang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một ngày sau vụ rò rỉ video, #ThiênDi #CastingBẩn leo lên top 1 trending. Cộng đồng mạng chia đôi: một nửa bênh vực, một nửa chỉ trích, còn giới truyền thông thì như hổ đói được thả xích – hàng trăm bài phân tích, suy đoán, thậm chí ảnh ghép và bình luận ác ý tràn lan.

Công ty quản lý lập tức họp báo. Mỹ An – CEO trẻ tuổi – mặc bộ vest trắng, khuôn mặt lạnh như băng. Cô nói chậm rãi, từng chữ đều đo lường kỹ càng:

“Chúng tôi xác nhận video có thật, nhưng cũng khẳng định rằng Thiên Di không phải người phát tán. Cô ấy là nạn nhân của một hệ thống từng sai lệch, và công ty cam kết xử lý triệt để.”

Nhưng dù ngôn từ bao biện đến mấy, vẫn không thể xoá được cảm giác: ai đó đã tính toán kỹ, và giờ đang ra tay bóp nghẹt cổ họng cả một đế chế.


Thiên Di ngồi trong căn hộ cao cấp, màn hình tivi im lặng phát lại đoạn clip cũ. Dù đã xem hàng chục lần, cô vẫn không thể quen với ánh mắt hoảng loạn của chính mình 7 năm trước. Gương mặt ấy non nớt, tay run bần bật, môi mím chặt để không bật khóc.

Nhưng điều cô để ý hơn cả là… ánh mắt người quay phim phía sau. Ống kính không rung. Góc quay hoàn hảo. Không phải ghi lén – mà là ghi có chủ đích.

“Chị nghĩ là ai?” – Khánh Vân ngồi phía sau, hỏi.

Di tắt tivi. “Chị đã giữ bản gốc đúng không?”

Vân gật đầu, không phủ nhận. “Vì ngày đó chị đã biết họ sẽ thủ tiêu clip này. Nên chị giấu một bản. Chị không biết bao giờ sẽ dùng, chỉ biết… sẽ đến lúc cần.”

“Và bây giờ là lúc?”

“Không chỉ để bảo vệ em,” – Vân đáp – “Mà để dọn sạch cả hệ thống này. Một lần. Rồi thôi.”

Di im lặng. Rồi cô hỏi, như thể thầm thì: “Chị không sợ à? Nếu tất cả sụp đổ?”

“Chị sợ.” – Vân cúi đầu – “Nhưng còn sợ hơn nếu em cứ phải diễn mãi trong kịch bản người khác viết.”


Chiều hôm đó, Di được mời đến đài truyền hình để ghi hình talkshow “Sự Thật & Nghệ Sĩ”. MC là Tuấn Anh – nhà báo nổi tiếng với phong cách phỏng vấn không khoan nhượng.

Khánh Vân cản. “Không cần phải ra mặt sớm như vậy.”

Nhưng Di lắc đầu. “Em không thể để người khác nói thay mình nữa.”

Cô bước lên xe, ánh mắt không còn lảng tránh, môi tô một màu đỏ trầm – sắc của một người đã quyết sống bằng chính giọng mình.


Buổi ghi hình bắt đầu. Ánh đèn chiếu thẳng vào ghế nóng. Di mặc đầm đen lệch vai, gọn gàng nhưng không phô trương. Vẻ đẹp của cô không còn thuần khiết như xưa – mà đã pha lẫn cay đắng, từng trải và… một chút ngạo nghễ.

Tuấn Anh không vòng vo.

“Cô có thừa nhận mình từng chấp nhận vai diễn bằng cái giá mà bất kỳ ai cũng không nên trả?”

Khán phòng nín thở. Di chậm rãi gật đầu.

“Tôi từng sợ hãi, từng im lặng. Nhưng im lặng là tiếp tay cho cái sai. Vậy nên hôm nay, tôi không im nữa.”

“Vậy tại sao cô không công khai từ trước?”

“Vì tôi không đủ mạnh. Vì lúc đó tôi nghĩ mình chỉ là một người. Nhưng giờ tôi biết – chỉ một người cũng có thể tạo hiệu ứng domino.”

Tuấn Anh gật gù. Anh đưa ra một tờ báo: “Cô có biết người gửi video là ai không?”

Di nhìn vào camera. Một cái nhìn thẳng – lạnh và đầy ý nghĩa.

“Tôi biết. Và tôi cảm ơn người đó.”

Bên kia màn hình, hàng triệu người đang xem. Trong số đó, có một người đàn ông đứng trong bóng tối – gương mặt tái nhợt, tay cầm ly rượu run rẩy.

Giọng Di vang lên như tiếng chuông đồng:

“Chúng ta không thể chữa lành quá khứ. Nhưng có thể bắt nó phải hiện diện.”


Tối hôm đó, video full talkshow đạt hơn 10 triệu lượt xem. #ThiênDiNóiLên và #DámChọnSựThật đồng loạt leo top.

Nhưng phía sau ánh đèn rực rỡ ấy, bóng tối vẫn đang chuyển mình.

Một tập hồ sơ dày được đặt lên bàn giám đốc công ty giải trí. Người đưa nó – không ai khác ngoài trợ lý cũ của Thiên Di năm xưa.

Bên trong là loạt chứng từ, sao kê, và danh sách các “giao dịch casting” từ 2015 đến 2020.

Gã giám đốc nhìn vào. Biết rõ: cuộc chơi quyền lực không còn nằm trong tay họ nữa.


Tại phòng dựng phim, Khánh Vân đang cắt trailer cho tập 9. Đôi mắt cô đỏ nhưng sáng. Dòng chữ mở đầu hiện lên:

“Bạn không cần tha thứ cho quá khứ để sống tiếp.
Nhưng bạn cần can đảm để không làm theo nó.”

Một cú điện thoại vang lên. Là số lạ.

Cô nghe máy. Đầu dây bên kia là giọng đàn ông trầm – từng quen thuộc.

“Cô Vân. Tôi biết cô đang làm gì. Nếu muốn dự án tiếp tục, cô nên dừng lại.”

Vân cười khẽ, lạnh đến rợn người.
“Ông không hiểu rồi. Phim này không cần ông duyệt nữa. Vì lần này, khán giả là giám khảo.”

Cô dập máy. Rồi quay sang bản dựng – tay bấm nút “Render”.

Tập 9 – chính thức phát sóng vào cuối tuần này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.