Vương triều Đại Minh chìm trong bóng tối quyền lực, nơi các thầy pháp thao túng dân chúng bằng bùa chú, khiến lòng người hoang mang. Dương Thiên Long, hoàng tử thứ ba, bị lưu đày đến vùng biên ải lạnh giá vì dám thách thức Huyền Không, thầy pháp trưởng đầy mưu mô. Thiên Long, cao lớn, tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng như băng, từng là niềm tự hào của triều đình với tài kiếm thuật và trí lược. Nhưng cái chết của mẫu thân do âm mưu cung đình khiến trái tim anh hóa đá, chỉ còn ngọn lửa trả thù cháy bỏng. Anh sống cô độc ở biên ải, chỉ có thanh kiếm và con ngựa làm bạn.
Một đêm trăng rằm, ánh sáng bạc chiếu khắp khu rừng biên ải, Thiên Long cưỡi ngựa tuần tra, bất ngờ nghe tiếng hét yếu ớt từ xa. Anh thúc ngựa lao tới, thấy một cô gái bị truy sát bởi nhóm sát thủ áo đen, lưỡi dao lóe sáng trong bóng tối. Cô gái, Ngọc Anh, mặc áo lụa trắng mỏng tang, mái tóc đen rối bời, nhưng đôi mắt sáng như sao, toát lên sự kiên cường giữa lằn ranh sinh tử. Thiên Long rút kiếm, lưỡi kiếm vung lên, máu bắn tung tóe trên cỏ. Anh chém hạ sát thủ, từng nhát kiếm dứt khoát, ánh mắt lạnh như băng. Khi kẻ cuối cùng ngã xuống, anh đỡ Ngọc Anh dậy, giọng trầm: “Ngươi là ai? Sao bị truy sát?”
Ngọc Anh run rẩy, nhưng ánh mắt không sợ hãi: “Thiếp là Ngọc Anh, cảm tạ ân cứu mạng.” Làn da trắng ngần của nàng lộ ra qua lớp áo lụa rách, đường cong quyến rũ khiến Thiên Long khựng lại, trái tim anh thoáng dao động. Anh đưa nàng về lều tạm, ánh trăng xuyên qua khe lều, chiếu lên khuôn mặt thanh thoát của nàng. Anh quay mặt đi, giọng lạnh: “Nghỉ đi, sáng mai ta đưa ngươi rời khỏi đây.” Nhưng Ngọc Anh nắm tay anh, giọng mềm mại như gió xuân: “Thiếp không có nơi để đi. Họ truy sát vì thiếp biết bí mật của bùa chú.”
Thiên Long nhìn nàng, ánh mắt thoáng dịu đi. Nàng kể, nàng là hậu duệ của dòng tộc ma thuật cổ, có khả năng dị năng phá giải bùa chú. Huyền Không muốn bắt nàng để hoàn thiện bùa chú thao túng triều đình. Thiên Long nắm chặt kiếm, ánh mắt bùng cháy: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.” Anh không hiểu vì sao trái tim mình rung động, nhưng từ khoảnh khắc đó, anh bắt đầu sủng ái nàng.
Đêm sâu, Ngọc Anh ngồi bên đống lửa, ánh sáng chiếu lên làn da trắng ngần, áo lụa mỏng dính chặt cơ thể, lộ ra đường cong quyến rũ. Thiên Long tiến lại, ôm nàng vào lòng, cảm nhận cơ thể nàng run rẩy. “Anh nhi, nàng không cần sợ,” anh thì thầm, môi chạm nhẹ vào trán nàng. Nàng ngẩng đầu, mắt long lanh: “Chàng… thiếp tin chàng.” Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, nhưng dần mãnh liệt, tay lướt qua eo nàng, cảm nhận sự mềm mại qua lớp áo lụa. Nàng rên khẽ, đáp lại, khiến anh không kiềm chế được. Anh đẩy nàng xuống thảm lông, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác đều mãnh liệt, đầy đam mê. Anh hôn dọc cổ nàng, xuống xương quai xanh, tay lướt qua eo, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Chàng… thiếp không chịu nổi.” Cảnh này vừa lãng mạn, vừa hoang dã, trong không gian rừng sâu dưới ánh trăng, như một lời thề giữa lằn ranh sinh tử.
Sau khoảnh khắc đắm say, Thiên Long ôm nàng, thì thầm: “Anh nhi, nàng là ánh sáng của ta.” Nàng tựa vào ngực anh: “Chàng là bến bờ của thiếp.” Anh tặng nàng một ngọc bội khắc phượng hoàng, nói: “Nó sẽ bảo vệ nàng.” Nhưng một mật thư từ cung đình đến, báo rằng Thái tử Dương Thiên Kiệt đã biết về Ngọc Anh, và Huyền Không đang truy lùng họ. Thiên Long nắm chặt kiếm, ánh mắt lạnh lùng: “Chúng muốn nàng, phải bước qua xác ta.”