lời thề dưới cửu trùng

Chương 2: Cung Nhỏ Bí Mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên Long quyết định đưa Ngọc Anh đến một cung nhỏ bỏ hoang ở biên ải, nơi anh từng dùng làm nơi trú ẩn khi bị truy sát. Cung nhỏ đơn sơ, chỉ có giường gỗ, bàn đá, và rèm lụa cũ kỹ. Anh sửa sang lại, trải thảm lông, treo lụa thêu hoa mẫu đơn để Ngọc Anh thoải mái. “Anh nhi, nàng ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng,” anh nói, giọng trầm ấm. Ngọc Anh mỉm cười, nắm tay anh: “Chàng là nhà của thiếp.”

Anh triệu tập thuộc hạ trung thành, gồm Trần Hùng, một kiếm khách dũng mãnh, và Lâm Thanh, một gián điệp tài ba. Trần Hùng báo cáo: “Thái tử Thiên Kiệt đã sai Huyền Không truy lùng Ngọc Anh. Họ nghi nàng có thể phá bùa chú mạnh nhất.” Thiên Long nắm chặt ngọc bội, ánh mắt sắc lạnh: “Huyền Không muốn nàng, ta sẽ cho hắn nếm mùi máu.”

Ngọc Anh ngồi bên anh, giọng lo lắng: “Chàng, thiếp không muốn chàng liều mạng.” Anh kéo nàng vào lòng, ôm chặt, cảm nhận làn hương hoa lan từ nàng. “Anh nhi, nàng là ánh sáng của ta. Ta sẽ không để ai chạm vào nàng,” anh thì thầm, hôn nhẹ lên tóc nàng. Nàng tựa vào ngực anh, ánh mắt long lanh: “Thiếp chỉ cần chàng bình an.” Anh sủng ái nàng, tặng nàng một tấm lụa thêu hoa mẫu đơn, nói: “Nàng mặc nó, ta muốn thấy nàng như nữ hoàng.”

Đêm đó, trong cung nhỏ, ánh đèn dầu mờ ảo chiếu lên Ngọc Anh, áo lụa mỏng ôm sát cơ thể, lộ ra đường cong quyến rũ. Thiên Long không kiềm chế được, anh hôn nàng, nụ hôn sâu và mãnh liệt, tay cởi dây áo nàng, cảm nhận làn da trắng ngần nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Chàng… thiếp chỉ thuộc về chàng.” Anh đẩy nàng xuống giường, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác đều mãnh liệt, đầy đam mê. Anh hôn dọc cổ nàng, xuống ngực, tay lướt qua eo, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Chàng… thiếp không chịu nổi.” Cảnh này vừa lãng mạn, vừa nguy hiểm, trong không gian cung nhỏ bí mật, như một lời thề giữa lằn ranh sinh tử.

Sau khoảnh khắc đắm say, Thiên Long ôm nàng, thì thầm: “Ta sẽ cưới nàng, dù phải từ bỏ ngai vàng.” Ngọc Anh tựa vào ngực anh, giọng run: “Chàng là cả thế giới của thiếp.” Anh vuốt tóc nàng, ánh mắt bùng cháy quyết tâm. Anh biết Huyền Không và Thái tử Thiên Kiệt sẽ không dừng lại, và hoàng đế, bị bùa chú thao túng, đang nghi ngờ anh.

Sáng hôm sau, Lâm Thanh mang tin: Huyền Không đã dùng bùa chú thao túng dân chúng gần biên ải, khiến họ quay lưng với Thiên Long. Thái tử Thiên Kiệt ra lệnh bắt sống Ngọc Anh, tuyên bố nàng là phù thủy. Thiên Long nắm chặt kiếm: “Chúng muốn chiến, ta sẽ cho chúng thấy địa ngục.” Anh lên kế hoạch lẻn vào cung, tìm bằng chứng Huyền Không âm mưu. Nhưng đêm đó, một đội sát thủ do Huyền Không phái đến tấn công cung nhỏ. Thiên Long chiến đấu, máu chảy từ cánh tay, nhưng anh vẫn che chắn cho Ngọc Anh. Nàng hét lên, dùng dị năng phá giải bùa chú, tạo một luồng sáng trắng đẩy lùi kẻ địch. Thiên Long ôm nàng, giọng run: “Anh nhi, đừng liều.” Nàng ngã vào lòng anh, yếu ớt nhưng ánh mắt kiên định: “Thiếp làm vì chàng.” Anh hôn nàng, nụ hôn đầy đau đớn, thề sẽ bảo vệ nàng bằng mọi giá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×