Sau cuộc tranh cãi, Lý Hạ Băng quyết định lùi một bước, nhưng sự hoài nghi trong cô không hề tan biến. Cô vẫn cần một bằng chứng đủ mạnh để tin tưởng hoàn toàn vào Trần Khiêm. Chiều hôm đó, cô nhận được một cuộc gọi từ An Nhiên. "Luật sư Lý, có một người muốn gặp cô. Cô ấy là y tá hồi sức năm xưa, có mặt trong ca phẫu thuật của anh Thiên Ân."
Cuộc gặp diễn ra tại một quán cà phê vắng vẻ. Y tá tên Mai, một phụ nữ trung niên, khuôn mặt hằn rõ sự lo lắng và sợ hãi. "Tôi... tôi không biết phải làm sao," cô run rẩy nói, "Tôi sợ lắm... nhưng lương tâm tôi không cho phép."
Hạ Băng nhẹ nhàng trấn an cô, "Chị cứ nói đi, không ai làm hại chị được đâu."
Mai bắt đầu kể, giọng nghẹn lại. "Thật ra... tôi là người đã tiêm thuốc an thần liều cao cho anh Thiên Ân, theo lệnh của bác sĩ Lê Hoàng Bách. Ông ta nói rằng đây là thuốc đặc biệt giúp bệnh nhân ổn định sau ca mổ. Nhưng không phải... thuốc đó đã gây ra cơn co giật và làm ngừng tim. Sau đó, ông ta đưa cho tôi một khoản tiền lớn và dọa sẽ hủy hoại gia đình tôi nếu tôi nói ra sự thật."
Nước mắt lăn dài trên má Mai, cô lấy ra một chiếc phong bì cũ kỹ. Bên trong là bản sao của một biên bản phẫu thuật giả, có chữ ký của Lê Hoàng Bách và Võ Tấn Phát. "Tôi giữ nó suốt hai năm nay... vì tôi không thể sống với nỗi ám ảnh đó."
Hạ Băng sững sờ. Tất cả những bằng chứng này đã xác nhận những gì Trần Khiêm nói. Cô biết, vụ án năm xưa không chỉ là một sự cố, mà là một tội ác có tổ chức. Cô nhìn vào bản sao biên bản, nhận ra chữ ký của Võ Tấn Phát. Vị Phó Giám đốc quyền lực kia đã nhúng tay vào mọi chuyện. Giờ đây, Hạ Băng đã có đầy đủ lý do để tin tưởng vào Trần Khiêm.
Cô gọi cho anh, giọng nói đầy sự nghiêm túc, "Trần Khiêm, anh đúng. Chúng ta không chỉ đối phó với Lê Hoàng Bách. Kẻ thù của chúng ta còn lớn hơn nhiều."
"Anh biết," Trần Khiêm đáp lại, "Võ Tấn Phát... đó là một con cá mập trong bể bơi đầy cá con."