Sau cuộc gặp với Hạ Băng, Võ Tấn Phát đã cho người theo dõi cô. Ông ta biết rằng Hạ Băng đang làm việc với ai đó, và ông ta muốn tìm ra người đó là ai. Về phía Trần Khiêm, anh cũng nhận ra mình và Hạ Băng đang bị theo dõi.
"Chúng ta cần phải cẩn thận hơn," Trần Khiêm nói với Hạ Băng qua điện thoại, giọng anh đầy sự lo lắng, "Bọn chúng đang tìm cách bịt đầu mối."
Hạ Băng đáp, "Tôi biết. Nhưng tôi đã có kế hoạch. Anh phải tìm cách lấy được hồ sơ gốc của tất cả các bệnh nhân đã được sử dụng thiết bị y tế giả."
"Không thể," Trần Khiêm đáp lại, "Hồ sơ đó được lưu trữ trong một căn phòng bảo mật cao, không có cách nào vào được."
"Không có cách nào vào được với một người bình thường," Hạ Băng nói, "Nhưng với một người đã từng làm việc ở đó, thì lại khác."
Hạ Băng đưa cho Trần Khiêm một sơ đồ thiết kế cũ của Bệnh viện Hừng Đông. Cô đã tìm cách mua nó từ một công ty xây dựng đã phá sản. Trong đó có một lối đi bí mật, một đường ống dẫn khí cũ không còn sử dụng. "Đường ống này dẫn thẳng đến phòng lưu trữ hồ sơ. Anh có đủ can đảm để làm việc này không?"
Trần Khiêm im lặng một lúc, rồi giọng anh vang lên đầy sự quyết tâm, "Tôi sẽ làm."
Đêm đó, Trần Khiêm lén lút đột nhập vào bệnh viện. Anh mặc một bộ đồ công nhân, đội mũ bảo hộ và mang theo các dụng cụ cần thiết. Anh tìm thấy đường ống dẫn khí cũ, chui vào bên trong và bắt đầu leo. Đường ống chật hẹp, đầy bụi bẩn và mạng nhện. Anh phải cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động. Cuối cùng, anh đến được phòng lưu trữ. Anh dùng một dụng cụ đặc biệt để phá khóa, lấy ra hàng trăm hồ sơ bệnh án và sao chép toàn bộ dữ liệu vào một chiếc ổ cứng di động.
Đúng lúc anh chuẩn bị rời đi, anh nghe thấy tiếng chân người. Một bảo vệ đi tuần qua. Anh nín thở, ẩn mình trong một góc tối, chờ người đó đi qua. Khi mọi thứ đã yên tĩnh, anh lẻn ra ngoài, mang theo những bằng chứng quý giá nhất.