Ánh trăng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ, không khí trong nhà Nam trở nên lạnh lẽo sau cuộc đối đầu với ông Sáu đêm qua. Anh ngồi bên bàn, nhìn chiếc hộp sắt chứa giấy tờ và nhẫn vàng của Nguyễn Văn Hùng. Tiếng thì thầm của Hương vẫn vang vọng, như một lời thúc giục anh tiếp tục. Với bằng chứng trong tay, Nam biết mình phải hành động nhanh, nhưng ông Sáu và tay chân của ông ta chắc chắn sẽ không để anh yên.
Sáng hôm sau, Nam quyết định tìm hiểu thêm về khu rừng nhỏ nằm phía sau cây điên điển – nơi dân làng đồn rằng từng là nơi gia đình họ Nguyễn giấu xác những người phản đối. Anh mang theo dao rựa, đèn pin, và lá bùa, chèo xuồng ra đồng. Khi đến cây điên điển, anh dừng lại một lúc, nhìn cành lá khô héo rung rinh trong gió. Tiếng thì thầm khẽ vang lên:
"Rừng… tìm ta…"
Nam gật đầu, bước qua cánh đồng lúa, tiến vào khu rừng. Rừng không lớn, nhưng cây cối um tùm, ánh sáng khó xuyên qua. Đất dưới chân ẩm ướt, đầy lá mục, tạo nên một không khí u ám. Anh cẩn thận bước đi, tai lắng nghe từng âm thanh nhỏ. Sau vài phút, anh phát hiện một lối mòn nhỏ, như bị người ta giẫm nát từ lâu.
Đi sâu vào, Nam thấy một khoảng đất trống, giữa đó là một cây cổ thụ lớn, rễ trồi lên như những ngón tay gầy guộc. Gần gốc cây, anh phát hiện một hố đất mới đào, còn sót lại vài mảnh vải rách. Anh quỳ xuống, dùng tay đào nhẹ, và tìm thấy một chiếc nhẫn bạc khác, khắc tên "Nguyễn Văn Hùng." Tim anh đập thình thịch – đây có thể là nơi chôn cất thêm nạn nhân.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ phía sau. Nam quay lại, thấy một bóng người thoáng qua giữa cây cối. Anh vội cầm dao rựa, gọi lớn:
"Ai đó? Ra đây!"
Không có tiếng trả lời, nhưng tiếng bước chân ngày càng gần. Nam lùi lại, chuẩn bị đối phó. Một người đàn ông xuất hiện – anh Lực, một tay chân của ông Sáu, tay cầm gậy gỗ.
"Nam, mày lén vào đây làm gì? Đưa đồ cho tao!" – Anh Lực quát.
Nam lùi lại, giơ dao rựa:
"Tôi không đưa! Ông Sáu bảo mày đến à?"
Anh Lực lao đến, vung gậy đánh Nam. Anh né kịp, dùng dao rựa chặn lại. Cuộc đấu tay đôi diễn ra căng thẳng, nhưng Nam nhanh hơn, đập dao vào tay anh Lực, khiến gậy rơi. Anh Lực hoảng loạn, bỏ chạy vào rừng. Nam đuổi theo, nhưng mất dấu trong bóng tối.
Hơi thở hổn hển, Nam quay lại hố đất, tiếp tục đào. Sau vài phút, anh tìm thấy một chiếc hộp sắt nhỏ, khóa chặt. Anh cạy mở, bên trong là một xấp giấy ghi chép tay, ghi rõ: "Nguyễn Văn Hùng ra lệnh giết 3 người phản đối, chôn tại rừng này. 1925." Dưới đáy hộp, có một mảnh vải dính máu khô, có thể là bằng chứng tội ác.
Nam cẩn thận cho mọi thứ vào túi, nhưng cảm giác lạnh buốt lan tỏa. Tiếng thì thầm vang lên:
"Cảm ơn… tìm tiếp…"
Bóng áo trắng xuất hiện, lơ lửng trước mặt Nam. Hương chỉ tay về phía sâu trong rừng, rồi tan biến. Nam quyết định đi tiếp, dù biết nguy hiểm. Sau vài bước, anh thấy một ngôi mộ nhỏ, cỏ mọc um tùm. Anh đào lên, tìm thấy một chiếc vòng cổ bạc, khắc tên "Lâm Thị Hương." Anh rùng mình – đây có thể là nơi chôn cất chính thức của cô.
Đột nhiên, tiếng hét vang lên từ xa. Nam chạy về phía đó, thấy anh Lực nằm bất động, cổ đầy máu. Gần đó, một con dao găm rơi xuống – giống con dao trong hộp gỗ của Nam. Anh kiểm tra, thấy anh Lực còn thở yếu ớt, nhưng không nói được. Nam nghi ngờ ông Sáu đã ra tay để bịt miệng tay chân phản bội.
Nam mang anh Lực ra bờ kênh, gọi người làng đến cứu. Khi đám đông tụ tập, ông Sáu xuất hiện, mặt tái mét:
"Mày làm gì anh Lực? Đừng hòng vu oan tao!"
Nam giơ vòng cổ và giấy ghi chép lên:
"Đây là bằng chứng! Gia đình ông giết người và chôn xác ở đây!"
Dân làng xôn xao, bắt đầu chỉ trích ông Sáu. Một người trong đám – chị Ba – hét lên:
"Tao nhớ rồi! Hồi nhỏ tao thấy ông Sáu dẫn người vào rừng, đào đất!"
Ông Sáu lùi lại, quát:
"Im hết! Đừng nghe lời thằng Nam!"
Nhưng áp lực từ dân làng khiến ông ta phải rút lui. Nam mang vòng cổ và giấy tờ về nhà, giấu kỹ cùng các bằng chứng khác. Tiếng thì thầm của Hương vang lên:
"Gần rồi… công lý gần rồi…"
Tối đó, Nam ngồi trong nhà, nhìn ánh trăng qua cửa sổ. Anh biết, khu rừng đã hé lộ một phần sự thật, nhưng nguy hiểm từ ông Sáu vẫn rình rập. Hành trình của anh còn dài.