lời thì thầm dưới đồng lúa

Chương 9: Lời Thú Tội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng ngày 20 tháng 7 năm 2025, bầu không khí trong làng Cái Bè trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Sau cuộc đối đầu với ông Sáu đêm qua, Nam trở thành tâm điểm chú ý. Dân làng bàn tán xôn xao, một số ủng hộ anh vì tin ông Sáu che giấu tội ác, trong khi số khác vẫn sợ hãi lời nguyền của Hương. Nam ngồi trong nhà, nhìn chiếc hộp gỗ chứa bộ xương và giấy tờ. Tiếng thì thầm của Hương vẫn vang vọng, như một lời nhắc nhở rằng anh đang đi đúng hướng.

Sau bữa sáng, Nam quyết định đến gặp anh Tư – người bạn thân của anh Chín, người đã làm chứng chống lại ông Sáu. Anh Tư, một người đàn ông trung niên gầy gò, sống trong một căn nhà nhỏ ven kênh. Khi Nam đến, anh ta đang ngồi vá lưới, mặt lộ vẻ lo lắng. Thấy Nam, anh Tư thở dài:

  • "Nam, mày đang chơi với lửa đấy. Ông Sáu không dễ đối phó đâu."

Nam đặt hộp gỗ lên bàn, mở ra cho anh Tư xem. Anh chỉ vào bộ xương và giấy ghi tên Nguyễn Văn Hùng:

  • "Anh biết gì về chuyện này không? Nguyễn Văn Hùng là ai?"

Anh Tư tái mặt, nhìn quanh như sợ bị nghe lén. Sau một lúc im lặng, anh ta thì thầm:

  • "Nguyễn Văn Hùng là ông nội ông Sáu. Hồi đó, ông ta là người quyền lực nhất làng. Nhưng tao nghe ba tao kể, ông ta giết Hương để chiếm đất họ Lâm. Sau đó, ông ta chôn xác cô ấy dưới cây điên điển để che giấu."

Nam hỏi tiếp:

  • "Vậy ông Sáu biết không? Anh Năm mất tích có liên quan gì không?"

Anh Tư gật đầu, giọng run run:

  • "Tao từng làm công cho ông Sáu. Hồi tháng trước, tao nghe ông ta nói chuyện với anh Năm. Ông ta bảo anh Năm giữ miệng, nếu không sẽ như Tư Mập. Tao nghi ông ta giết anh Năm để bịt đầu mối."

Nam sững sờ. Anh biết anh Năm có thể là nhân chứng quan trọng, và ông Sáu đã ra tay để bịt miệng. Anh hỏi:

  • "Anh có bằng chứng gì không?"

Anh Tư lắc đầu, nhưng lấy từ dưới gầm giường ra một cuốn sổ cũ. Đó là nhật ký của cha anh ta, ghi lại những gì ông nghe được từ thời Nguyễn Văn Hùng. Một trang ghi rõ: "Nguyễn Văn Hùng dùng dao đâm Hương, chôn xác dưới cây điên điển. Gia đình họ giấu kín, đe dọa ai biết chuyện." Nam chụp ảnh các trang, cảm ơn anh Tư, và rời đi với bằng chứng mới.

Trên đường về, Nam ghé qua cây điên điển, đặt cuốn sổ và hộp gỗ xuống đất. Anh thắp nhang, gọi Hương:

  • "Tôi có thêm bằng chứng. Cô có thể chỉ tôi cách vạch trần họ không?"

Ánh trăng bỗng tối sầm, bóng áo trắng xuất hiện. Hương nhìn Nam, giọng khàn khàn:

  • "Họ giấu… dưới nhà… tìm hộp sắt…"

Nam hỏi:

  • "Nhà ông Sáu sao?"

Hương gật đầu, rồi tan biến. Nam đứng lặng, tim đập thình thịch. Anh biết việc đột nhập nhà ông Sáu là nguy hiểm, nhưng đó là cơ hội duy nhất. Tối đó, anh chuẩn bị kỹ: mang theo dao rựa, lá bùa, và đèn pin. Anh chờ đến nửa đêm, khi làng chìm trong yên tĩnh, rồi lén lút đến nhà ông Sáu.

Nhà ông Sáu tối om, nhưng ánh đèn pin từ cửa sổ cho thấy ông ta đang ngồi trong phòng khách, nói chuyện với ai đó qua điện thoại. Nam ẩn mình sau hàng rào tre, nghe lỏm:

  • "Xử lý nhanh đi. Nam đang có bằng chứng, không để nó sống đến sáng!"

Nam rùng mình, biết mình đang bị nhắm đến. Khi ông Sáu rời phòng, Nam lẻn vào từ cửa sau. Anh tìm đến gầm nhà – nơi Hương ám chỉ. Sau khi lục tung vài góc, anh phát hiện một sàn gỗ lỏng lẻo. Dùng dao rựa cạy lên, anh thấy một hộp sắt nhỏ, khóa kỹ. Anh cạy mở, bên trong là một xấp giấy tờ và một chiếc nhẫn vàng khắc tên "Nguyễn Văn Hùng."

Nam mở giấy tờ, thấy đó là biên bản khai tử giả của Hương, cùng hợp đồng chuyển nhượng đất họ Lâm, ký bằng dấu tay Hương – nhưng rõ ràng là bị ép buộc. Một tờ khác ghi: "Nguyễn Văn Hùng ra lệnh giết Hương, giao cho tay chân thực hiện." Nam chụp ảnh mọi thứ, giấu hộp sắt vào túi.

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên. Ông Sáu trở lại, hét lên:

  • "Ai đó? Đứng lại!"

Nam chạy ra cửa sau, nhưng bị hai người đàn ông chặn đường – có lẽ là tay chân ông ta. Một người cầm gậy, lao vào đánh Nam. Anh dùng dao rựa chống trả, nhưng bị đánh ngã. Ông Sáu tiến đến, giật hộp sắt:

  • "Mày chết chắc rồi!"

Nhưng trước khi ông ta kịp làm gì, một cơn gió mạnh thổi qua, làm ngọn lúa đung đưa dữ dội. Bóng áo trắng xuất hiện, lơ lửng trước mặt ông Sáu. Tiếng thì thầm trở thành tiếng gào:

  • "Trả lại ta! Trả lại ta!"

Ông Sáu hoảng loạn, buông hộp sắt xuống. Hai người đàn ông bỏ chạy, để lại ông ta một mình. Nam nhân cơ hội nhặt hộp lên, lùi về xuồng. Bóng áo trắng tan biến, nhưng tiếng thì thầm vang vọng:

  • "Cảm ơn… công lý gần rồi…"

Nam chèo xuồng về nhà, tim đập thình thịch. Ông Sáu rõ ràng là kẻ tiếp nối tội ác của tổ tiên. Khi về đến nhà, anh giấu hộp sắt cùng các bằng chứng khác. Tiếng thì thầm của Hương như một lời động viên:

  • "Tiếp tục… mang họ ra ánh sáng…"

Sáng hôm sau, Nam quyết định mang mọi thứ đến công an. Nhưng anh biết, ông Sáu sẽ không dễ dàng đầu hàng, và nguy hiểm đang đến gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×