Trong góc khuất của lãnh cung, Triệu Vân Sương ngồi trước bàn gỗ cũ kỹ, ánh đèn dầu yếu ớt chiếu lên chiếc vòng cổ ngọc lấp lánh mà Lý Thấm giao cho cô, ánh sáng xanh lạnh lẽo như ẩn chứa một lời nguyền.
Gió đêm rít qua khe cửa, mang theo hơi lạnh, làm tà áo lụa xanh của cô lay động, nhưng đôi mắt cô sắc bén, lấp lánh sự tính toán, như một lưỡi dao ẩn sau nụ cười trà xanh.
“Lý Thấm, ngươi muốn ta dùng thứ này để khống chế thái tử, nhưng ta sẽ khiến ngươi tự rơi vào bẫy,” cô thì thầm, tay vuốt nhẹ chiếc vòng, cảm nhận luồng năng lượng lạnh lẽo từ nó.
Cô biết chiếc vòng là một phần của nghi thức ma thuật mà Lý Thấm chuẩn bị cho đêm trăng rằm, và cô đã thay nó bằng một chiếc vòng giả, giữ bản gốc để tìm manh mối.
Cô cất vòng giả vào tay áo, ánh mắt kiên định, nhưng ký ức về khoảnh khắc H+ với Lăng Thiên khiến tim cô rung động, như một ngọn lửa sưởi ấm giữa hận thù.
Ngày hôm sau, cô được gọi đến cung Phượng Hoàng để hầu hạ Lý Thấm.
Công chúa ngồi trên ghế ngọc, áo gấm đỏ thêu phượng hoàng, ánh mắt kiêu ngạo nhưng đầy nghi ngờ, quét qua cô như muốn moi móc sự thật.
“Vân Sương, ngươi đã đưa vòng cổ cho thái tử chưa?” Lý Thấm hỏi, giọng ngọt ngào nhưng sắc lạnh, tay vuốt nhẹ quạt lụa.
Cô cúi đầu, nụ cười trà xanh nở trên môi, che giấu sự tính toán.
“Thần thiếp đã làm theo lệnh công chúa,” cô đáp, giọng run run, cố ý để lộ sự yếu đuối.
Cô khéo léo để Lý Thấm thấy chiếc vòng giả trên bàn, khiến công chúa nghi ngờ cung nữ thân cận của mình đã đánh tráo.
“Viên ngọc này không đúng!” Lý Thấm hét, ánh mắt lóe lên sự tức giận, tay siết chặt quạt lụa.
Cô giả vờ hoảng hốt, cúi đầu xin lỗi.
“Thần thiếp chỉ làm theo lệnh, không biết gì về viên ngọc,” cô nói, giọng run, nhưng trong lòng, cô biết mâu thuẫn trong cung Phượng Hoàng đang lớn dần.
Lý Thấm ra lệnh tra xét cung nữ thân cận, đúng như cô dự tính, và không khí trong cung càng thêm căng thẳng.
Nhưng ánh mắt Lý Thấm dán chặt vào cô, như một con rắn độc sẵn sàng tấn công.
“Vân Sương, nếu ta phát hiện ngươi phản bội, ngươi sẽ hối hận,” Lý Thấm nói, giọng đầy đe dọa.
Cô cúi đầu, nụ cười trà xanh che giấu sự kiên định.
“Thần thiếp không dám,” cô đáp, nhưng trong lòng, cô biết mình phải cẩn thận hơn bao giờ hết.
Đêm đó, cô gặp Lăng Thiên trong vườn thượng uyển, ánh trăng chiếu lên áo bào đen của anh, làm nổi bật gương mặt lạnh lùng nhưng đầy quan tâm.
“Vân Sương, ngươi đã cứu ta khỏi chiếc vòng,” anh nói, giọng trầm, bước đến gần cô, hơi ấm từ anh khiến cô run nhẹ, khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc khi tay anh siết chặt tay cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt anh, trái tim rung động, như hai ngọn lửa hòa quyện.
“Thái tử, thần thiếp không muốn ngài rơi vào tay Lý Thấm,” cô nói, giọng nghẹn ngào, nhưng trong lòng, cô biết mình đang bị cuốn vào tình cảm với anh.
Lăng Thiên kéo cô vào vòng tay, hơi ấm từ anh bao bọc cô, như một lời hứa vô hình.
“Vân Sương, ngươi là ánh sáng trong bóng tối của ta,” anh thì thầm, giọng trầm ấm, khiến tim cô tan chảy.
Cô tựa đầu vào ngực anh, nghe nhịp tim anh đập đều, nhưng Lý Thấm bất ngờ xuất hiện từ xa, ánh mắt cô ta lóe lên sự nghi ngờ tột độ.
“Vân Sương, ngươi dám quyến rũ thái tử?” Lý Thấm hỏi, giọng sắc lạnh, tay siết chặt quạt lụa.
Cô cúi đầu, nụ cười trà xanh nở trên môi.
“Thần thiếp chỉ làm theo lệnh,” cô đáp, nhưng trong lòng, cô biết trò chơi nguy hiểm của mình đang tiến thêm một bước.