Một cung nữ già, tóc bạc phơ, lén lút tìm gặp Triệu Vân Sương trong góc khuất của hậu hoa viên, ánh mắt bà ta lấp lánh sự kiên định, như người đã mang bí mật quá lâu.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu qua tán cây, làm nổi bật nếp nhăn trên gương mặt cung nữ, khiến Vân Sương cảm nhận được một tia hy vọng giữa cơn bão hận thù.
“Cô nương, ta biết sự thật về Lý Thấm,” cung nữ thì thầm, giọng run, trao cho cô một mảnh giấy ghi tên các đại thần liên kết với công chúa.
Vân Sương nắm chặt mảnh giấy, tim đập mạnh, ánh mắt sắc lạnh.
“Lý Thấm, ngươi không chỉ nhắm vào thái tử, mà còn muốn thao túng cả triều đình,” cô thì thầm, nụ cười trà xanh thoáng qua môi.
Cung nữ kể rằng bà từng phục vụ mẹ của Lăng Thiên, người bị Lý Thấm hãm hại, và bà muốn giúp cô lật đổ công chúa.
Cô gật đầu, ánh mắt kiên định, nhưng trong lòng, cô biết đồng minh này có thể là con dao hai lưỡi.
Ngày hôm sau, cô dùng mảnh giấy để gieo rắc mâu thuẫn, cố ý để Lý Thấm nghe tin đồn về một đại thần phản bội, khiến công chúa ra lệnh tra xét.
Mâu thuẫn trong cung Phượng Hoàng càng thêm căng thẳng, đúng như cô dự tính.
Nhưng Lý Thấm bất ngờ gọi cô đến cung Phượng Hoàng, ánh mắt công chúa sắc lạnh, như một con rắn độc sẵn sàng tấn công.
“Vân Sương, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ,” Lý Thấm nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy đe dọa, trao cho cô một chiếc hộp ngọc.
Cô mở hộp, thấy một chiếc vòng cổ lấp lánh, nhưng cảm nhận được luồng năng lượng lạnh lẽo, như thể nó là một phần của nghi thức ma thuật.
“Lý Thấm muốn ta đeo nó cho thái tử,” cô nghĩ, ánh mắt kiên định, nhưng nụ cười trà xanh nở trên môi.
“Thần thiếp sẽ làm tốt,” cô đáp, giọng dịu dàng, nhưng trong lòng, cô biết đây là cái bẫy chết người.
Cô lẻn vào điện Đông cung, kể cho Lăng Thiên về chiếc vòng, ánh mắt anh lóe lên sự cảm kích.
“Vân Sương, ngươi đang mạo hiểm vì ta,” anh nói, tay siết chặt tay cô, khoảnh khắc H+ khiến tim cô rung động, như một ngọn lửa ấm áp giữa bóng tối.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt anh.
“Thái tử, thần thiếp không muốn ngài rơi vào tay Lý Thấm,” cô nói, giọng nghẹn ngào, nhưng trong lòng, cô biết mình đang bị cuốn vào tình cảm với anh.
Lý Thấm bất ngờ xuất hiện, ánh mắt cô ta lóe lên sự nghi ngờ tột độ.
“Vân Sương, ngươi dám phản bội ta?” cô ta hỏi, giọng sắc lạnh, tay siết chặt quạt lụa.
Cô cúi đầu, nụ cười trà xanh nở trên môi, che giấu sự tính toán.
“Thần thiếp chỉ làm theo lệnh,” cô đáp, nhưng trong lòng, cô biết mình đã bước vào lằn ranh sinh tử, và đồng minh mới sẽ là chìa khóa để sống sót.