Tiến sĩ Anya, người được mệnh danh là "Nữ hoàng băng giá của vũ trụ học", đang đứng trong phòng thí nghiệm của mình. Cô là một phụ nữ châu Á với mái tóc đen dài mượt mà, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp sắc sảo, lạnh lùng. Thân hình cô hoàn hảo đến từng chi tiết, được bao bọc bởi bộ đồ nghiên cứu ôm sát, làm nổi bật ba vòng gợi cảm. Cô đang chăm chú quan sát mẫu vật mới nhất từ hành tinh Kepler-186f, một loài thực vật có màu tím kỳ lạ, phát ra ánh sáng mờ ảo như có sự sống bên trong. Anya hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, nơi chỉ có khoa học và những con số.
Ngoài kia, Thuyền trưởng Kael đang lặng lẽ quan sát cô qua màn hình camera an ninh. Anh là một người đàn ông châu Á với vẻ ngoài rắn rỏi, phong thái đĩnh đạc và đôi mắt sâu thẳm. Kael đã yêu Anya từ lâu, nhưng anh luôn giữ kín tình cảm đó. Trong mắt anh, Anya không chỉ là một nhà khoa học tài ba, mà còn là một người phụ nữ đầy bí ẩn, quyến rũ. Tuy nhiên, anh biết rõ bức tường lý trí mà cô đã xây dựng, và anh không muốn phá vỡ sự tập trung của cô.
Hôm nay là ngày cuối cùng của nhiệm vụ. Kael quyết định sẽ thổ lộ tình cảm của mình trước khi trở về Trái đất. Anh bước vào phòng thí nghiệm, nơi Anya đang đứng cạnh một chiếc lồng kính lớn chứa mẫu vật. Ánh sáng tím từ thực vật Kepler-186f bao trùm không gian, tạo nên một bầu không khí ma mị.
"Tiến sĩ Anya," Kael nói, giọng trầm ấm. "Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ."
Anya giật mình, cô quay lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn anh. "Vâng, thuyền trưởng. Dữ liệu đã được thu thập đầy đủ."
"Tôi có chuyện muốn nói với cô," Kael tiến lại gần hơn. "Chuyện này không liên quan đến công việc."
Đúng lúc đó, một cú va chạm mạnh khiến con tàu rung chuyển dữ dội. Hệ thống điện trong phòng thí nghiệm chập chờn, rồi đột ngột tắt. Chiếc lồng kính chứa mẫu vật bị nứt. Từ vết nứt, một luồng ánh sáng tím mạnh mẽ thoát ra, chiếu thẳng vào mắt Kael. Anh lập tức ngã quỵ xuống, ôm đầu đau đớn. Anya hoảng hốt, chạy đến bên anh.
"Thuyền trưởng Kael! Anh có sao không?" cô lo lắng hỏi.
Kael từ từ mở mắt, nhưng ánh mắt anh không còn là sự điềm tĩnh thường ngày nữa. Đôi mắt anh rực cháy một ngọn lửa ham muốn nguyên thủy. Anh nắm chặt lấy tay Anya, kéo cô lại gần.
"Cuộc nói chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc, Anya," Kael nói, giọng anh trở nên khàn đặc, đầy nguy hiểm. "Anh muốn nói rằng... anh không muốn trở về Trái đất nữa."
Anya sững sờ. Cô cố vùng vẫy thoát ra, nhưng tay Kael nắm chặt như gọng kìm. Cô cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ đang lan tỏa từ cơ thể anh, tác động trực tiếp lên cô. Cô có cảm giác như một bức tường vững chắc trong lòng mình đang bị phá vỡ. Đột nhiên, một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm trí cô: hình ảnh Kael đang ôm chặt cô, thì thầm những lời yêu thương. Đó là một cảm giác vừa xa lạ, vừa thân quen.
Kael nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cô, anh mỉm cười một cách ma mị. "Em thấy rồi phải không? Khao khát của em... khao khát của chúng ta." Anh đặt tay lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cơ thể Anya như bị thôi miên, cô không thể phản kháng. Lý trí cô bảo phải đẩy anh ra, nhưng sâu thẳm trong tim, cô lại muốn được gần anh hơn. Loài thực vật từ Kepler-186f đã làm thay đổi Kael, nhưng đồng thời, nó cũng đã đánh thức một phần con người thật của cô, một phần mà cô đã cố gắng chôn vùi bấy lâu nay.
Kael cúi xuống, thì thầm vào tai cô: "Đêm nay, anh sẽ cho em biết thế nào là được sống thật với chính mình."