Thành phố về đêm giống như một bức ảnh bị phơi sáng quá lâu – rực rỡ, nhưng mờ ảo. Từng vệt đèn xe nối nhau trên đại lộ, trượt dài như những dòng ký ức không kịp dừng. Minh Hạ ngồi trên taxi, tay nắm chặt quai túi xách, lòng hơi run vì không chắc mình có nên đến buổi chụp này hay không. Cô vốn chỉ là một biên tập viên văn học, người mà cả ngày chỉ biết cặm cụi với chữ nghĩa, không phải kiểu người thích đứng trước ống kính. Nhưng tối nay, cô lại sắp trở thành người mẫu bất đắc dĩ – chỉ vì một cú điện thoại vội vàng từ bạn cô, Lan Phương, người làm trợ lý cho nhiếp ảnh gia Kha Duy.
“Người mẫu của anh ấy bị ốm, mà studio phải bàn giao bộ ảnh trước sáng mai. Cậu chỉ cần đứng vài khung hình thôi, không cần biểu cảm gì nhiều. Ánh sáng cũng tối, chẳng ai nhận ra đâu.”
Lan Phương đã nói vậy, giọng nài nỉ. Và Minh Hạ, chẳng hiểu sao lại đồng ý. Có lẽ vì cô chán sự yên tĩnh của chính mình. Hoặc có lẽ vì cô muốn thử cảm giác được người khác “nhìn thấy” một lần nữa, dù chỉ là qua ống kính.
Studio nằm ở tầng ba một toà nhà cũ, phía sau một quán cà phê nhỏ. Khi cô bước vào, mùi gỗ ẩm và ánh sáng vàng ấm khiến không gian có gì đó vừa xa lạ vừa an toàn. Tiếng nhạc jazz khe khẽ vang lên. Một người đàn ông đang chỉnh máy ảnh trước tấm phông đen, không quay lại khi cô bước vào.
“Anh Duy, người mẫu tới rồi.” Lan Phương nói, nhanh tay đóng cửa.
Người đàn ông ấy chỉ khẽ gật đầu, giọng trầm: “Cô ngồi nghỉ chút, tôi chỉnh ánh sáng.”
Cô ngồi xuống ghế, mắt lướt qua căn phòng. Trên tường treo la liệt những bức ảnh – cơ thể phụ nữ, mờ ảo và tinh tế. Không dung tục, nhưng lại có sức hút kỳ lạ. Cô bỗng cảm thấy đôi tay mình trở nên thừa thãi, chẳng biết nên đặt ở đâu.
Khi Kha Duy quay lại, ánh sáng chiếu lên gương mặt anh. Không đẹp theo kiểu điện ảnh, nhưng có nét gì đó rất thật: góc cạnh, hơi lạnh, và ánh mắt sâu như thể đã nhìn qua quá nhiều điều. Anh mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn đến khuỷu, cổ tay dính chút sơn và vết mực – dấu hiệu của một người sống cùng nghệ thuật.
“Cô từng chụp ảnh bao giờ chưa?” Anh hỏi.
“Chưa.”
“Càng tốt.”
Giọng anh trầm, khẽ vang như lời thì thầm. “Những người biết cách đứng trước ống kính thường cố giấu mình. Tôi chỉ cần cô... là chính cô.”
Minh Hạ khẽ cười. Chính cô? Cô đâu biết mình là ai nữa. Cô từng là người yêu của ai đó, từng là người tin rằng chỉ cần yêu chân thành là đủ. Cho đến khi người đó rời đi, để lại cô giữa căn phòng trống và những bản thảo dang dở. Từ đó, cô chỉ sống như một bóng mờ giữa đám chữ.
Kha Duy đưa cho cô chiếc áo sơ mi trắng rộng, bảo cô mặc đè lên áo trong. Ánh sáng dịu, nhưng không đủ để giấu đi nhịp tim đang loạn trong ngực. Anh không chạm vào cô, chỉ đứng cách một khoảng, đôi mắt vẫn dõi theo. Ống kính nâng lên, tiếng màn trập vang khẽ, đều đặn.
“Ngẩng lên một chút. Đúng rồi.”
“Đừng nhìn tôi, nhìn ánh đèn phía sau.”
“Được rồi, giữ nguyên... ánh mắt đó.”
Cô không hiểu anh đang thấy gì trong ánh mắt mình. Nhưng mỗi lần anh nói “được rồi”, trong cô lại có cảm giác như một phần nào đó bị bóc tách ra khỏi lớp vỏ im lặng mà cô đã mặc suốt bấy lâu. Không phải vì anh nhìn cô như một người đàn ông nhìn một người phụ nữ. Mà là vì anh nhìn thấy trong cô – nỗi mệt mỏi, cô đơn, và thứ khát khao muốn được tồn tại.
Khi buổi chụp kết thúc, đồng hồ đã chỉ gần 11 giờ đêm. Căn phòng chỉ còn lại mùi đèn nóng và tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ. Kha Duy tháo thẻ nhớ, cắm vào máy tính, mời cô lại xem.
Màn hình hiện lên hàng loạt khung hình. Ánh sáng ôm lấy từng đường nét cơ thể cô, khiến mọi thứ vừa thật vừa xa. Cô nhìn chính mình – một Minh Hạ mà cô không nhận ra: không phải người phụ nữ sợ hãi, không phải người biên tập viên giấu mình sau chữ nghĩa, mà là ai đó đang... sống.
“Anh...” Cô định nói điều gì đó, nhưng anh cắt ngang.
“Đẹp hơn tôi tưởng.”
Giọng anh không có chút tâng bốc. Chỉ là một nhận xét chân thật, nhưng lại khiến tim cô khẽ rung. Cô quay đi, giấu cảm xúc sau nụ cười nhạt. “Tôi chỉ giúp cho đủ bộ ảnh thôi. Cảm ơn anh.”
“Giúp?” Anh khẽ nghiêng đầu. “Cô nghĩ cô vừa giúp tôi à? Không, cô vừa làm tôi nhớ ra rằng... đôi khi, người ta chụp ảnh không phải để lưu lại gương mặt, mà là để giữ lại khoảnh khắc ai đó dám nhìn vào chính mình.”
Câu nói khiến cô im lặng. Bên ngoài, mưa nặng hạt hơn. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng thấy rõ một điều: Kha Duy không nhìn cô bằng ánh mắt của một nghệ sĩ đang quan sát, mà bằng ánh mắt của kẻ cũng đang tìm kiếm điều gì đó bị mất.
Anh tiễn cô ra cửa. Khi cô quay lưng đi, anh gọi khẽ:
“Cô Minh Hạ, nếu có thời gian, tôi muốn chụp lại lần nữa. Không vì công việc. Vì tôi thấy... câu chuyện của cô vẫn chưa xong.”
Cô dừng lại, quay lại nhìn. Mưa hắt vào vai áo, mắt cô gặp mắt anh, giữa hai người là mùi ẩm ướt của đêm và âm thanh của những điều chưa kịp nói.
“Có thể một ngày nào đó.” Cô đáp, nhẹ như hơi thở.
Taxi lăn bánh đi trong mưa. Từ gương chiếu hậu, cô thấy bóng anh vẫn đứng dưới hiên, tay đút túi quần, hút một điếu thuốc. Ánh đỏ từ đầu thuốc cháy lên rồi tắt, như ánh đèn yếu ớt trong căn phòng cô vừa rời đi. Cô nhắm mắt, dựa đầu vào kính. Trong lòng, có thứ gì đó âm ỉ — không hẳn là sợ, không hẳn là mong.
Về đến nhà, cô mở điện thoại. Một tin nhắn mới đến từ số lạ:
“Tôi vừa xem lại những tấm cuối. Cô có ánh mắt của người sắp kể một bí mật. Đừng để nó tắt. – D.”
Cô đọc đi đọc lại dòng chữ, bàn tay vô thức chạm vào cổ, nơi vẫn còn ấm hơi đèn studio. Cô không biết tại sao lại mỉm cười. Có lẽ vì lâu rồi, lần đầu tiên ai đó nhìn thấy cô – thật sự nhìn thấy, không phải qua chữ, mà qua ánh sáng.
Đêm hôm ấy, cô mở laptop, gõ vài dòng đầu tiên trong file mới.
“Tôi từng nghĩ những câu chuyện chỉ nên được viết ra, không nên được sống. Nhưng có lẽ, đôi khi người ta cần một ai đó khiến mình tin rằng, chính mình cũng là một câu chuyện đáng để kể.”
Cô dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn rơi, phản chiếu ánh đèn đường thành từng mảnh vàng lấp lánh. Ở đâu đó trong thành phố, có lẽ Kha Duy cũng đang nhìn cùng một bầu trời này, cũng nghĩ về buổi chụp ấy — nơi ánh đèn và ống kính lần đầu khiến hai tâm hồn ngủ quên khẽ lay tỉnh.
Cô khẽ thở ra. Một trang mới đang bắt đầu, không phải trên giấy, mà trong tim.