lời thú tội lúc nửa đêm

Chương 2: Tin nhắn lúc 1 giờ sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Điện thoại rung khẽ trên bàn, giữa đêm khuya yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường gõ từng nhịp chậm. Minh Hạ giật mình thức giấc, đôi mắt nặng trĩu. Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cô, làm nổi rõ hàng mi rối và bờ môi khô khẽ hé. Tin nhắn đến từ số lạ quen thuộc:

“Không ngủ được. Cô cũng thế đúng không?”

Chỉ sáu chữ. Không có tên, không có lời chào, nhưng cô biết là ai.

Cô nhìn đồng hồ — 1 giờ 07 phút sáng. Lòng bàn tay cô ấm lên, dù phòng vẫn lạnh.

Cô định đặt điện thoại xuống, nhưng ngón tay lại gõ trả lời trước khi lý trí kịp ngăn:

“Tôi thường không ngủ được vào những đêm có mưa.”

Bên kia trả lời gần như ngay lập tức.

“Tôi thì không ngủ được sau khi chụp ai đó khiến tôi muốn nhìn lại.”

Minh Hạ khẽ cười, dù chẳng hiểu vì sao. Có gì đó trong cách anh viết – không khoa trương, không tán tỉnh, chỉ là một sự thật rất nhẹ nhàng mà lại khiến người ta thấy tim mình dịch chuyển.

Cô tựa đầu vào thành giường, ánh sáng điện thoại phản chiếu trong đôi mắt. “Người như anh chắc gặp nhiều cô gái rồi. Tôi chỉ là một trong số đó thôi.”

Anh đáp:

“Không. Nhiều người tôi chụp, ít người tôi nhớ. Còn cô – tôi vẫn nhớ ánh mắt khi ánh đèn tắt. Giống như cô đang nhìn thấy điều gì đó ở phía sau tôi.”

Cô im lặng. Có lẽ anh không biết, trong khoảnh khắc ấy, cô thật sự đã nhìn thấy điều gì – là nỗi buồn. Thứ nỗi buồn giống như chính cô vẫn mang, chỉ khác là anh giấu nó sau chiếc máy ảnh.

Sau vài phút, cô viết:

“Có lẽ tôi chỉ nhìn thấy chính mình, phản chiếu trong anh.”

Rồi không tin mình vừa gửi đi dòng đó.

Phía bên kia, không có phản hồi ngay. Màn hình tắt, căn phòng lại rơi vào yên lặng. Cô nằm xuống, cố nhắm mắt, nhưng trong đầu vẫn vang lên giọng nói trầm của anh, khi anh bảo: “Tôi chỉ cần cô là chính cô.”

Cô xoay người, kéo chăn, nhưng chỉ thêm trằn trọc. Khi chuông báo tin nhắn lại vang lên, tim cô như đập nhanh hơn nhịp bình thường.

“Ngày mai cô có rảnh không? Tôi muốn gửi lại vài tấm ảnh đã chỉnh xong. Nếu có thể, ghé qua studio lúc chiều.”

Cô đọc đi đọc lại, rồi chỉ nhắn một chữ:

“Được.”

Buổi chiều hôm sau, trời tạnh mưa nhưng không có nắng. Không khí ẩm và lành lạnh như hơi thở của một người sắp nói điều gì quan trọng. Minh Hạ bước vào studio, lần này với tâm thế khác. Không còn là người bị kéo đến thay thế, mà là người chủ động quay lại.

Kha Duy đang ngồi bên bàn, laptop mở, điếu thuốc cháy dở trong gạt tàn. Anh ngẩng lên khi thấy cô, khẽ mỉm cười.

“Cô đến rồi à. Tôi tưởng cô sẽ đổi ý.”

“Cũng suýt.”

“Vì sao lại không?”

“Vì tôi tò mò.”

“Về ảnh hay về người chụp?”

Câu hỏi khiến cô khựng lại. Anh nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh như lần đầu, mà ấm hơn – ấm đến mức khiến người ta thấy nguy hiểm.

Anh xoay màn hình về phía cô. Những bức ảnh hiện ra, ánh sáng mềm, đường cong và góc nhìn đều vừa đủ để khiến người ta dừng lại lâu hơn một chút, nhưng không thể nói là trần trụi. Chúng có cảm xúc, thứ cảm xúc không thể tạo ra bằng diễn xuất.

“Cô nhìn xem,” anh nói khẽ, “đây không phải chỉ là ảnh. Đây là một câu chuyện.”

“Câu chuyện gì?”

“Của cô. Về một người phụ nữ đang cố học cách tin vào chính mình.”

Minh Hạ nhìn anh, định phản bác, nhưng lại không nói được. Vì sâu trong lòng, cô biết anh nói đúng. Những bức ảnh ấy không đơn thuần chỉ ghi lại khoảnh khắc; chúng lột bỏ từng lớp che giấu mà cô tưởng đã chôn kỹ trong lòng.

Anh đứng dậy, bước đến gần. Khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở.

“Cho tôi hỏi điều này...” anh nói chậm rãi, “lần cuối cùng cô cảm thấy thật là khi nào?”

Cô thoáng bối rối. Câu hỏi đơn giản mà như dao cứa vào tâm trí. Cô không nhớ. Hay đúng hơn là không dám nhớ.

“Có lẽ...” cô khẽ đáp, “tối hôm qua, khi đọc tin nhắn của anh.”

Kha Duy nhìn cô, đôi mắt sâu, hơi mím môi. Anh không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu.

“Vậy thì giữ cảm giác đó. Nó hiếm lắm.”

Một khoảng lặng dài giữa hai người. Bên ngoài, tiếng xe vọng vào, tiếng gió thổi qua cửa kính. Bên trong, chỉ còn tiếng tim đập rất khẽ – của ai, cô không rõ.

Kha Duy bước ra bàn, rót hai ly cà phê.

“Cô biết không, tôi chụp ảnh vì không biết cách nói. Máy ảnh giúp tôi nói thay.”

Cô đón lấy ly cà phê, khẽ hỏi: “Vậy những gì anh chụp… đều là điều anh muốn nói sao?”

“Đúng. Và đôi khi, tôi chụp một người, chỉ để tìm lại phần đã mất trong chính mình.”

Cô nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên thứ cảm giác vừa gần vừa xa. Cô nhận ra mình đang hiểu anh nhiều hơn cô nghĩ, vì hai người có chung một nỗi sợ: sợ bị nhìn thấy thật lòng.

Cô rời đi khi trời bắt đầu tối. Trước khi ra cửa, anh nói vọng lại:

“Minh Hạ, nếu cô không phiền, tôi muốn viết tên cô vào bộ ảnh này.”

“Với tư cách gì?”

“Nhân vật chính.”

Cô im lặng. Một phần trong cô muốn từ chối, nhưng phần khác lại muốn biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô đồng ý.

“Cứ tùy anh,” cô đáp, giọng nhẹ như gió.

“Không. Tôi không tùy được. Cô là người khiến tôi muốn cẩn trọng.”

Anh nói, không nhìn cô, nhưng ánh sáng trong căn phòng lại làm đôi mắt cô mờ đi.

Đêm hôm đó, khi cô về đến nhà, tin nhắn lại đến.

“Cảm ơn vì đã quay lại. Tôi nghĩ, nếu chúng ta gặp nhau thêm vài lần nữa, câu chuyện sẽ rõ ràng hơn.”

Cô ngồi rất lâu trước màn hình điện thoại, ngón tay chạm vào dòng chữ ấy như sợ nó biến mất. Cô không trả lời. Nhưng trong lòng, một giọng nói khác thì thầm:

“Chỉ vài lần nữa thôi mà…”

Cô tắt đèn, nằm xuống. Bên ngoài, gió thổi qua khe cửa, mang theo hương mưa cũ. Giữa đêm, cô mở lại bộ ảnh anh gửi qua mail. Ánh sáng trên màn hình chiếu lên gương mặt cô – vẫn là ánh sáng ấy, vẫn là người đàn ông ấy, nhưng lần này, trong ánh nhìn của chính mình, cô thấy điều mà lâu rồi cô không dám thừa nhận: cô đã bắt đầu chờ anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×