Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 140: Mất tích (1)


trước sau

Lâm Tư Phàm mở cừa phòng bước vào, nhìn thấy Uyển Khanh đang ngắm nhìn khung cảnh thành phố phía sau cửa sổ, nghe tiếng động cô quay lưng lại, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh đến đây làm gì?”

“Tìm em chứ làm gì?”- Lâm Tư Phàm thở ra một hơi: “Nghe Ngôn Ngôn nói em đã hai ngày không thấy đâu, anh nói này Uyển Khanh, em định làm cho tới khi chết trong phòng làm việc này luôn à?”

Uyển Khanh khẽ cười: “HIện giờ có quá nhiều việc…”

“Đừng có nở nụ cười đó với anh.”- Lâm Tư Phàm nghiêm giọng: “Nó trông thật chướng mắt em biết không?”

“Tôi cười thì liên quan gì tới mắt của anh?”

“Liên quan, tuyệt đối liên quan, so với nụ cười gượng này thì anh mong nhìn thấy nụ cười thật sự vui vẻ hơn.”

Uyển Khanh im lặng, ngồi xuống ghế: “Anh làm sao vậy? Đến đây để bàn về cách cười của tôi à?”

Lâm Tư Phàm thở dài: “Anh không có ý đó, anh chỉ muốn em tạm gác công việc quan một bên, bọn nhỏ cần em. Một ngày em ở cạnh bọn nó được bao nhiêu tiếng đồng hồ? Ngày nào cũng vậy, sáng sớm chúng chưa thức dậy thì em đã đi làm, đêm khuya khi chúng đã ngủ em mới trở về. Em không cảm thấy mình làm chưa tốt trách nhiệm của người mẹ sao? Bốn mẹ con như là mặt trời và mặt trăng vậy. đám nhỏ đang ở tuổi trưởng thành, tâm lý ít nhiều cũng sẽ thay đổi, em không nên bỏ mặt chúng như vậy.”

Uyển Khanh im lặng nghe Lâm Tư Phàm nói hết, ánh mắt cô hơi tối lại, giọng nói cũng thấp đi so với mức bình thường: “Đúng là tôi đã làm không tốt việc mà một người mẹ nên làm…từ trước tới giờ, việc mà tôi làm tốt nhất cho chúng chỉ có…cố gắng tiếp tục sống cho tới bây giờ mà thôi.”

Lâm Tư Phàm đứng lên, đi ra cửa: “Anh thấy em nên tập trung thời gian cho Linh San, đừng để con bé cứ mặc cảm vì mình được nhận nuôi nữa.”

Lâm Tư Phàm rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại một mảng yên tĩnh.

Ở phòng bảo vệ của khu giải trí tổng hợp. San San khóc lóc ngồi một chỗ, chú bảo vệ phía xa sau khi tắt điện thoại mới đi tới ngồi xuống bên cạnh cô bé: “Bé gái, chú đã liên lạc với người nhà của cháu rồi. Họ sẽ tới đón cháu ngay, đừng sợ, ha…”

“Cháu bị lạc mẹ, mấy chú tìm mẹ cho cháu đi…”- San San vừa khóc vừa nói.

“Chú đã thông báo lên loa rồi, chỉ cần mẹ cháu còn ở khu giải trí thì chắc chắn sẽ nghe được và tới đây, đừng khóc nữa.”

San San gật đầu, tin lời của bảo vệ.

Cách đây vài tiếng trước, Uyển Khanh dẫn San San tới khu giải trí này theo đúng lời hứa trước đó, cô đã căn dặn con bé là không được buông tay cô ra nếu không sẽ bị lạc vì người xung quanh quá đông và phức tạp. San San lại nhất thời ham chơi mà thoát khỏi cô, cuối cùng lúc quay lại nhìn đã phát hiện bản thân đã đi lạc. Con bé hoảng sợ và khóc lớn, một số người tốt bụng xung quanh đưa San San tới phòng bảo vệ, thông báo trẻ lạc đã phát ra hơn mười phút mà chưa có ai tới nhận người. Đội ngũ bảo vệ cũng bắt đầu hoang mang, đành gọi cho người nhà khác của bé.

Một lúc sau, Lâm Tư Phàm chạy tới. Vừa nhìn thấy anh, San San liền òa khóc nhào tới. Lâm Tư Phàm ôm cô bé lại an ủi mấy câu rồi hỏi: “Mẹ con đâu?”

“Con lạc mẹ rồi… cũng tại con ham chơi…”

Người bảo vệ đứng bên cạnh: “Đã thông báo lên loa cũng khá lâu rồi nhưng mẹ con bé vẫn không tới nhận con. Chúng tôi nghĩ cô ấy đã rời khỏi phạm vi khu giải trí rồi.”

“Chú nhỏ, mẹ đi đâu rồi?”- San San kéo tay Lâm Tư Phàm.

“Chú nghĩ mẹ cháu đã chạy về nhà tìm cháu rồi, chúng ta về trước.”-Lâm Tư Phàm nói một câu cảm ơn với bảo vệ rồi dẫn San San về nhà. Xe chạy gần tới nửa đường thì điện thoại Lâm Tư Phàm reo lên, là số máy của Đình Ngôn.

“Chú nhỏ, chú và mẹ với Linh San chơi rất xấu, thừa lúc con và Thông Thông đi học thêm rồi lén dẫn nhau đi chơi.”

“San San là con gái, phải được ưu tiên, tụi con là con trai thì chơi nhiều làm gì?”

“Ứ chịu! Ba người đi đâu rồi, chơi vui lắm hay sao mà chưa ai về thế? Chú màu trả mẹ cho con đi…”

Lâm Tư Phàm bật cười: “Mẹ của con có thể chạy mất sao?”

Vừa nói ra câu này, Lâm Tư Phàm lại nghĩ tới câu vừa rồi của Ngôn Ngôn, đầu mày nhíu lại: “Khoan đã, Ngôn Ngôn, con nói…Uyển Khanh vẫn chưa về?”

“Phải, trong nhà chỉ có con, Thông Thông chị Thao Thao và quản gia thôi…”

Lâm Tư Phàm im lặng.

Ngôn Ngôn thắc mắc: “Chú nhỏ, có chuyện gì thế?”

“À, không có gì, Ngôn Ngôn, cháu và Thông Thông ở yên trong nhà đừng đi đâu hết, đợi chú về có biết không?”

“Vâng ạ.”

Lâm Tư Phàm tắt máy, im lặng hồi lâu.

San San ngồi bên cạnh nguớc lên: “Chú nhỏ ơi, có chuyện gì vậy?”

Lâm Tư Phàm khẽ cười: “Không có gì, thật ra…ừm…chú có hẹn với vài chị gái đi khiêu vũ, nên cháu về nhà một mình nhé? A Vương, để tôi xuống ở đây rồi đưa tiểu thư về.”

“Dạ!”- Tài xế dừng xe lại.

San San kéo tay Lâm Tư Phàm: “Chú nhỏ…”

“Ngoan, chú thật sự đã vì cháu mà trễ hẹn với mấy cô xinh đẹp rồi.”- Lâm Tư Phàm cười tươi tắn với San San, vỗ đầu con bé một cái rồi xuống xe. Xe chạy, Linh San thông qua lớp kính phía sau nhìn thấy Lâm Tư Phàm sắc mặt chuyển sang nặng nề lấy điện thoại ra gọi đi.

“Số máy quý khách vừa gọi…”

Lâm Tư Phàm tắt máy, lại gọi lại lần nữa, kết quả vẫn không thay đổi.

Nhiều năm như vậy, Uyển Khanh chưa bao gờ tắt máy, điện thoại của cô luôn ở chế độ đầy pin đầy sóng, không thể nào có chuyện không thể kết nối được.

Lâm Tư Phàm đi bộ trên vỉa hè, tầm mắt lại lướt tìm kiếm xung quanh, tuy rằng biết trong tình huống lạc mất Linh San thì Uyển Khanh sẽ không điên tới mức mà trở ề công ty nhưng anh vẫn lấy điện thoại cho Karen: “Karen, Uyển Khanh có ở đó không?”

“Uyển Khanh sao? Vi Vi , Uyển Khanh tới chưa vậy?”

Tiếng của Vi Vi lọt vào máy: “Vẫn chưa, còn một số văn bản cần ký duyệt ngay nhưng em điện cho chị ấy không được…”

Karen hỏi: “Uyển Khanh không có ở đây, có chuyện gì sao?”

Lâm Tư Phàm cắn chặt răng: “Tôi có linh cảm không lành.”

Lâm Tư Phàm đem mọi chuyện kể lại, Karen nghe xong cũng thảng thốt giật mình: “Nói vậy là Uyển Khanh mất tích sao? Không thể nào, một người lớn sao có thể dễ dàng mất tích được?”

“Ý thức cảnh giác của cô ấy vô cùng kém, xảy ra chuyện gì cũng không biết được.”

“Anh nói với Angelina chưa? Chị ấy là cảnh sát, nói không chừng có thể giúp được.”

“Chị ấy đã cùng với anh cả qua Mỹ rồi, hơn nữa cho dù chị ấy là cảnh sát, người chưa mất tích đủ bảy mươi hai tiếng thì cảnh sát cũng chả làm được gì. Chỉ là tôi có linh cảm không lành…”

Karen im lặng một lúc: “Anh đang ở đâu? Chúng ta cùng chia nhau ra tìm.”

Lâm Tư Phàm nhìn lên một tấm biển của cửa hàng thức ăn nhanh: “Khu phố Đông An, gần cửa hàng thức ăn nhanh KaKa.”

“Được, tôi và Vi Vi sẽ tới ngay.”

Ở một đất nước nào đó, Angelina đang ngồi đọc sách thì bất ngờ hắt xì một tiếng, cứ nghĩ không lẽ mình bị cảm rồi hay sao? Lúc này điện thoại reo lên, nhìn qua tên người gọi tới rồi bắt máy: “Ây dô, Lâm đại thiếu gia cũng biết nhớ bà chị già này rồi sao?”

“Chị Angelina!”

Nghe giọng Lâm Tư Phàm khẩn trương, Angelina cũng đổi giọng:” “Chuyện gì thế?”

“Chị có thể điều động một số cảnh sát tới đây không? Uyển Khanh mất tích rồi…”

“Mất tích sao?”- Angelina cao giọng.

Hạ Dĩ Tường ngồi trên giường nhìn sang: “Gì thế, ai mất tích?”

Angelina hỏi: “Mất tích lâu chưa?”

“Chỉ mới cách đây vài tiếng… nhưng cô ấy sẽ không đi đâu cho tới khi tìm được San San bởi vì cô ấy đang lạc con bé ở trong khu giải trí, trong tình huống này cô ấy có thể an tâm đi nơi nào được chứ?”

“Chuyện này thì hơi khó, bởi vì theo luật thì tình trạng này của Uyển Khanh vẫn chưa đủ để chị điều động quân lực.”

“Chị không thể phá lệ hay sao?”

“Tư Phàm, bình tĩnh đi. Có thể Uyển Khanh cũng đang ở đâu đó tìm kiếm San San, em nói họ bị lạc nhau mà có phải không? Trước tiên em phải bình tĩnh về nhà chờ đợi trước, chỉ mới vài tiếng thì không thể xem là mất tích được.”

Lâm Tư Phàm thở dài, cũng không nói thêm điều gì.

Sau khi cúp máy, Hạ Dĩ Tường lo lắng hỏi: “Uyển Khanh mất tích hả?”

Angelina gật đầu: “Xem ra chúng ta phải về sớm một chuyến.”

“Nhưng chuyện bên này vẫn chưa xong, chúng ta cứ cho Barbara và Khải Ca về trước để trợ giúp họ.”

Angelina chỉ đành gật đầu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!