Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 93: Chương 93 Ô Mã Bạch Ân!


trước sau

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế đã là quá trưa theo giờ địa phương, Hạ Dĩ Tường cùng với một số thuộc hạ ra tận sân bay đón cả đoàn người. Hàng chục chiếc xe thương vụ được dùng để chở nhân viên của Hoàng Thịnh, do số lượng người quá đông nên chỉ có thể phân ra hai khách sạn để nghỉ ngơi.

Cả đoàn người không nóng lòng tham quan, theo lịch trình họ sẽ trở về khách sạn nghỉ ngơi, sáng ngày mai mới bắt đầu hành trình khám phá thảo nguyên. Không ai dám có ý kiến về việc này, bởi lẽ chuyến đi này do Hoàng Thịnh tổ chức, mọi người trong đoàn đều phải tuân thủ theo lịch trình nhất định. Nhưng mà có một người từ lúc xuống máy bay cho lúc lên xe theo phái đoàn trở về khách sạn mặt mày vẫn luôn cau có mè nheo hết chỗ.

“Trời vẫn còn sớm thế này sao chúng ta không bắt đầu tham quan luôn đi, đợi tới ngày mai, mấy người muốn tôi mất ngủ thêm một đêm nữa mà.”- Uyển Khanh hậm hực.

Lúc trên máy bay cô chỉ ngủ được một chút xíu do đám người xung quanh lại tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, ồn không tả được. Bây giờ tình hình là không cho cô đi tham quan phong cảnh trước thì chắc chắn tối nay Uyển Khanh lại háo hức mà thức trắng đêm nữa thôi.

“Nghe lời đi, trời sắp tối rồi, muốn đi chơi ngày mai đưa em đi.”- Hạ Dĩ Niên vỗ đầu cô, nhẹ giọng nói.

Uyển Khanh thở dài, chẳng còn cách nào khác, ai bảo số phận cô cũng là đi ké người ta.

Lúc xe vừa đến khách sạn, Uyển Khanh nhìn ra bên ngoài, trước cửa lớn khách sạn đã có một hạng người đứng nghiêm chỉnh. Đoàn xe của cô vừa dừng lại, một người trong số đó bước lên cẩn thận mở cửa xe của Hạ Dĩ Niên.

Uyển Khanh cũng xuống xe, việc đầu tiên cô làm là hít thật sâu hương vị không khí ở Tân Cương. Ngay cả không khí nơi này cũng trong lành như vậy, cô thật hưng phấn muốn hét to lên: Tân Cương, tôi tới rồi.

“Thay mặt cho người dân ở Tân Cương, chào mừng cậu cả và cậu hai cùng với tất cả mọi người đã tới đây.”- Một người đàn ông trung niên bước lên, nhìn qua thì có vẻ anh ta đã bốn mươi tuổi nhưng ngoại hình thì lại trẻ hơn rất nhiều. Uyển Khanh quan sát người này, trên người anh ta mặc y phục người Tân Cương, ngoại hình sáng sủa, anh tuấn. Cô thấy nếu đặt anh ta và Hạ Dĩ Niên ở gần nhau để so sánh thì đúng là một chín một mười.

Uyển Khanh âm thầm lui ra sau vài bước, tới chỗ của đám phụ nữ phía sau nói nhỏ: “Này, nghe nói Tân cương khói bụi mịt mù thế sao đàn ông ở đây lại không có nét bị mưa gió vùi dập nhỉ?”

“Sao lại nói vậy?”- Vu An Di hỏi.

“Cô xem người kia đi, nhìn thần thái chững chạc của anh ta thì ít nhất cũng đã bốn mươi tuổi nhưng ngoại hình thì lại không hề già nua chút nào.”- Uyển Khanh đưa mắt nhìn về phía người đàn ông kia.

Thao Thao chạy tới bên cạnh cô: “Em thấy lần này phái đoàn của mình toàn là mỹ nam, cậu cả và cậu hai, Nhật Anh này, Lạc Nhân này, Khải Ca nữa ai cũng đẹp trai như hoàng tử ấy.Bây giờ lại thêm người bên kia nữa, sao tự nhiên xung quanh em toàn người đẹp trai thôi.”

Uyển Khanh gật đầu: “Tôi nói người đàn ông kia dung mạo bất phàm như vậy sao lại chọn một nơi đầy hoang mạc để trú ngụ nhỉ? Tuy nói nơi này phong cảnh hữu tình, thảo nguyên hoang mạc vô cùng phong phú nhưng mà nếu như ở đây quanh năm suốt tháng thì cũng cô đơn lắm, người đẹp trai như anh ta nếu như ở thành Bách Nhật của mình chắc chắn sẽ là ngôi sao sáng giá đấy.”

Vu An Di cười cười: “Tại cô ở đồng bằng lên đây thấy trai miền núi thì thấy lạ mắt nên thích thôi, nhìn mấy cô gái Duy Ngô Nhĩ phía xa xem…”

Uyển Khanh hướng tầm mắt về mấy phía xung quanh, chỗ nào cũng là phụ nữ hơn nữa ánh mắt họ ai cũng nhìn chằm chằm về phía Hạ Dĩ Niên như thế nhìn thấy thần thánh.

Nghĩ cũng phải, hắn đẹp trai như vậy, đi đâu mà chả thu hút ánh nhìn.

Uyển Khanh hừ một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Ở bên phía bên này, ba người phụ nữ bàn tán sôi nổi về mỹ nam thì ở phía trước không khí lại có phần trầm lắng hơn.

“Ô Mã Đạt Giao quá khách sáo rồi.”- Hạ Dĩ Niên lạnh nhạt nói.

Ô Mã Đạt Giao chính là người đàn ông điển trai trong lời nói của Uyển Khanh, anh ta có vẻ rất thành ý chào hỏi Hạ Dĩ Niên, Uyển Khanh có thể nhìn ra anh ta đã cố gắng bỏ công học ngôn ngữ để có thể giao tiếp mà không cần tới phiên dịch viên.

“Để chào đón mọi người hôm nay tới Tân Cương, buổi tiệc đã được chuẩn bị sẵn, hi vọng cả đoàn nể mặt cùng nhau dùng bữa.”- Ô Mã Đạt Giao lịch sự nói sau đó đứng qua một bên nhường đường cho Hạ Dĩ Niên đi qua.

Hắn cũng không nói nhiều câu lịch sự sải bước đi vào bên trong khách sạn, Uyển Khanh chen qua hàng người chạy tới bên cạnh hắn hỏi nhỏ: “Ô Mã Đạt Giao kia là ai thế?”

Hạ Dĩ Niên không dừng bước, nói một câu: “Chẳng phải là một người đẹp trai trong mắt em sao?”

“Phải, ở một nơi hẻo lánh sao lại có người đẹp trai như vậy nhỉ?”- Uyển Khanh cảm thán: “Đúng là trên đời này chuyện kì lạ nào cũng xảy ra mà.”

Hạ Dĩ Niên im lặng.

Uyển Khanh kéo tay hắn: “Này anh chưa trả lời em đấy.”

Hạ Dĩ Niên khẽ nhíu mày nhưng vẫn trả lời: “Ô Mã Đạt Giao là người đứng đầu thủ phủ Tân Cương, đồng thời cũng là một cổ đông của Hoàng Thịnh, phụ trách thị trường của tập đoàn bên phía Trung Quốc.”

Uyển Khanh gật đầu, chả trách trong Ô Mã Đạt Giao kia lại kính cẩn như vậy, hóa ra là muốn nhân cơ hội lấy lòng Hạ Dĩ Niên.

Theo chân Ô Mã Đạt Giao tới một phòng tiệc cỡ lớn, mọi người ngồi vào vị trí của mình, thức ăn nhanh chóng được phục vụ đưa lên.

“Lần này cậu hai tới đây lại không báo trước nên phía chúng tôi cũng không chuẩn bị gì, chỉ có những món đạm bạc sơ sài mong rằng mọi người không để bụng.”- Ô Mã Đạt Giao nói.

Uyển Khanh nhìn một bàn ăn cả năm không hết trước mặt, ha, hẳn là đạm bạc, hẳn là sơ sài.

Mấy lời khách sáo này cô nghe không lọt tai.

Hạ Dĩ Niên lên tiếng: “Đều là đặc sản tốt nhất Tân Cương, nếu đây là đạm bạc sơ sài thì sẽ chẳng còn thứ gì ngon hơn nữa.”

Nhật Anh nói vào: “Phải đó Ô Mã Đạt Giao , anh không khách sáo như vậy, lần này chúng tôi là tới đây du lịch không phải đi thị sát không cần căng thẳng, cứ như bạn bè gặp nhau là được rồi.”

“Có diễm phúc làm bạn bè với các vị, Ô Mã Đạt Giao đời này không còn gì hối hận rồi, tôi kính các vị một ly.”- Ô Mã Đạt Giao nâng ly rượu làm một động tác chuẩn mực sau đó một hơi uống cạn rồi nói tiếp: “Có điều hình như lần này xuất hiện những gương mặt mới, mọi người ở đây tôi đã biết cậu cả, cậu hai, Lâm thiếu, Lạc Nhân, Nhật Anh, Angelina, Khải Ca nhưng còn năm cô gái xinh đẹp này là…”

Lâm Tư Phàm hào hứng nhất, nhiệt tình đứng lên đi tới chỗ từng người giới thiệu: “Đây là giám đốc thiết kế mới gia nhập Hoàng Thịnh, là quán quân của cuộc thi thiết kế năm ngoái ở Anh – Karen. Đây là bác sĩ tâm lý đứng đầu giới chuyên môn, là người được mệnh danh biết đọc suy nghĩ của người khác – Barbara. Còn đây, à, kẻ vô danh tiểu tốt, một bé hầu gái của bản thiếu gia – Thao Thao. Đây là Vu An Di, luật sư bách chiến bách thắng, nổi tiếng có cái miệng không ai chửi lại.”

Vu An Di thu lại nụ cười dùng mắt liếc sang Lâm Tư Phàm một cái khiến hắn rùng mình cười ha ha một tiếng rồi chạy tới chỗ Uyển Khanh, dùng nghiêm trang giới thiệu: “Còn đây, xin trân trọng giới thiệu với mọi người, người con gái xinh đẹp như hoa này là Lôi Uyển Khanh, tương lai có thể sẽ là bà hai của Hạ gia, nhưng đó là chuyện tương lai hiện giờ dù chưa phải là nữ chủ nhân của Hạ gia nhưng mà cô bé mười tám tuổi này đã có dấu hiệu bị quyền lực ăn mòn, chuyên môn leo lên đầu lên cổ mọi người ngồi trên đó.”

“Lâm Tư Phàm!”- Uyển Khanh gằng giọng, cô thật không muốn trước mặt người ngoài mà cầm dao rượt Lâm Tư Phàm một chút nào.

Lâm Tư Phàm cười hì hì tỏ vẻ hối lẽo kêu meo meo vài tiếng sau đó ngồi xuống vị trí của mình.

“Lần này mọi người tới đây lại còn đem theo những người phụ nữ tuyệt vời tới, từ luật sư cho đến chuyên gia tâm lý đúng là họa hổ tàng long, các vị mỹ nữ, Ô Mã Đạt Giao tôi hôm nay vinh hạnh được, kính các vị một ly.”- Ô Mã Đạt Giao đứng lên, tiếp tục nâng ly.

Uyển Khanh ban đầu không thích cách nói chuyện nịnh bợ khách sáo của Ô Mã Đạt Giao nhưng cô nghĩ lại một lúc thấy cũng không thể trách anh ta. Người Tân Cương sống từ nhỏ với vó ngựa và thảo nguyên tính tình hào sảng phóng khoáng, nói chuyện cũng ít nhiều bị phim cổ trang ảnh hưởng nên cũng không thể nói họ khách sáo quá mức được. Vì vậy cô rất hưởng ứng đứng lên cầm ly rượu cười vui vẻ nói: “Được, rất vui được quen biết một người bạn mới, tôi kính anh một ly.”

Cô còn chưa nâng ly đám người Lâm Tư Phàm đã đồng thanh: “Không được!”

Uyển Khanh kì quái nhìn họ, Nhật Anh bước lên cầm lấy ly rượu trong tay cô, Bộ dáng giống như sợ chết tới nơi: “Tổ tông của tôi, cô uống nước lọc đi. Ở đây ai cũng có thể uống rượu chỉ trừ cô ra.”

Ô Mã Đạt Giao khó hiểu.

Lâm Tư Phàm lên tiếng giải thích: “Uyển Khanh không uống thì thôi, một khi uống là không dừng lại được, cô ấy mà say rượu thì cái khách sạn này chắc sẽ bị san bằng mất đấy.”

Uyển Khanh hậm hực: “Gì chứ, đâu tới nỗi như vậy.”

Hạ Dĩ Tường lên tiếng: “Uyển Khanh em đừng có uống rượu, lần trước anh bị em đạp mấy cái tới giờ vẫn còn đau đây này.”

“Tôi vẫn còn nhớ chai rượu vang tôi xem trọng hơn cả sinh mạng của mình…”- Nhật Anh ôm tim, ra vẻ đau nhói.

“Còn em…thôi rồi, chiếc xe đua mới toanh của em…”- Lâm Tư Phàm cũng như muốn khóc.

Ô Mã Đạt Giao nghe tới đây thì cũng đại khái hiểu được câu chuyện, anh ta cười khó xử: “Xem ra đúng là cô không nên uống rượu rồi, phục vụ, mang nước ngọt lên đây.”

“Dạ!”

Uyển Khanh bị mọi người ăn hiếp, anh một câu tôi một câu khiến Uyển Khanh có muốn cãi cũng không được. Ngày vui như vậy, mọi người gặp nhau nói chuyện xã giao, ai cũng uống rượu trông rất ra vẻ nhưng chỉ có cô là uống nước ngọt? Thật là mất mặt mà…

“Dĩ Niên…”- Uyển Khanh ngồi xuống kéo tay hắn.

Hạ Dĩ Niên: “Uống nước ngọt đi, anh không còn tiền đền bù thiệt hại do em gây ra nữa đâu.”

“Gì chứ…”- Giọng Uyển Khanh nghẹn lại, ấm ức.

Hạ Dĩ Niên buồn cười xoa đầu an ủi: “Ngoan, em uống say rồi thì ngày mai sức đâu đi tham quan phong cảnh?”

Một câu của Hạ Dĩ Niên hoàn toàn khắc chế được sự thèm rượu trong người Uyển Khanh, cô ngay lập tức ngoan ngoãn dùng nước ngọt do phục vụ đem lên.

Ô Mã Đạt Giao cười: “Chúng ta ăn uống no say thì phải có âm nhạc phục vụ mới trọn vẹn, để chào mừng mọi người tới đây, em gái của tôi đã cất công học múa một điệu của người Tân Cương, mong muốn được trình diễn cho mọi người xem.”

Mọi người nghe xong liền rất hưởng ứng.

Hạ Dĩ Niên hỏi: “Bạch Ân năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

“Con bé còn rất nhỏ, cũng rất trẻ con, mười tám tuổi rồi nhưng lại không chịu tuân thủ nguyên tắc gì cả.”- Ô Mã Đạt Giao trả lời.

Khải Ca nhớ lại: “Lần trước lúc theo cậu hai tới đây thị sát Bạch Ân chỉ mới mười lăm, chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi sao?”

“Con người ai lại không trưởng thành, chỉ có điều trưởng thành có ra dáng trưởng thành hay không, như Bạch Ân nhà tôi mà nói chính là một đứa trẻ con không chịu lớn.”- Ô Mã Đạt Giao sảng khoái nói: “Được rồi, mọi người cùng nhau thưởng thức.”

Tiếng nhạc rất nhanh được vang lên, âm thanh vô cùng trong trẻo mang nét đặc trưng của văn hóa Tân Cương, một vũ đoàn gồm sáu người mặc trang phục sặc sỡ như những con bướm xinh đẹp xuất hiện, nổi bật nhất trong số đó chính là cô gái mặt bộ váy dân tộc màu xanh lam, trên đầu đội một chiếc mũ tinh xảo, ngũ quan của cô gái xinh đẹp và thanh tú, nhìn vào lại có vẻ gì đó ngây thơ trẻ con.

Động tác của cô gái vô cùng nhuần nhuyễn, những điệu múa uốn dẻo mê hoặc người nhìn.

Uyển Khanh nhất thời cũng chìm đắm, Ô Mã Bạch Ân này khí chất không tồi nha, đúng là con gái người Duy Ngô Nhĩ, xinh đẹp lại quyến rũ như vậy. Đặc biệt là nụ cười của cô ấy, mỗi lúc Bạch Ân cười đều vô cùng xinh đẹp.

Sau khi họ múa xong, mọi người vỗ tay tán thưởng.

Những người còn lại của vũ đoàn đều đồng loạt lui ra ngoài, chỉ có Ô Mã Bạch Ân đứng lại, khẽ nhún người chào hỏi một cái.

Ô Mã Đạt Giao ngoắt tay với em gái mình: “Bạch Ân qua đây chào hỏi cậu cả với cậu hai cùng mọi người đi.”

Ô Mã Bạch Ân ngoan ngoãn làm theo, cúi đầu lễ phép: “Chào cậu cả, chào cậu hai cùng các vị khách quý.”

Nhật Anh cười: “Không cần đa lễ như vậy đâu, Ô Mã Đạt Giao , em gái anh hiểu chuyện như vậy vừa rồi anh lại nói con bé chưa trưởng thành là thế nào?”

Ô Mã Đạt Giao cười khách sáo.

Lâm Tư Phàm gật đầu: “Chả trách Uyển Khanh nói con gái Tân Cương xinh đẹp bây giờ được gặp đúng là mê hoặc lòng người.”

Vu An Di hừ một tiếng: “Lâm Tư Phàm anh dẹp cái thính thúi của anh qua một bên đi, em gái của Ô Mã Đạt Giao lúc nào thì tới phiên anh mơ mộng tới hả?”

Uyển Khanh huýt tay Vu An Di sau đó đưa ngón tay về phía cô nàng tán thưởng, Vu An Di gật đầu với cô một cái sau đó hài lòng khoát vai Uyển Khanh hất mặt về phía Lâm Tư Phàm khiêu khích.

“Hai người…”- Lâm Tư Phàm tức tối tới mức không nói nên lời.

Ô Mã Đạt Giao lên tiếng giải vây: “Tôi tin rằng mắt nhìn của Lâm thiếu còn xa hơn như vậy, cỡ như Bạch Ân thì có xá là gì, mỹ nữ bên cạnh Lâm thiếu đâu có ít, có cả tá người còn xinh đẹp hơn Bạch Ân đấy chứ.”

Mọi người mỉm cười gật đầu.

“Ngồi xuống đi, không cần khách sáo, đều là người nhà cả.”- Hạ Dĩ Niên nói với Bạch Ân .

Cô nàng mỉm cười tao nhã ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh anh trai mình, nhìn mọi người: “Lần trước gặp mặt em còn nhỏ nên không hiểu chuyện, lần này gặp lại các anh, hy vọng em không khiến các anh chê cười.”

Hạ Dĩ Tường nói: “Ai dám chê cười Bạch Ân chứ? Em là cô gái hiểu chuyện nhất mà anh từng gặp đấy?”

Angelina cao giọng ngắt ngang lời anh: “Anh nói cái gì hả? Ý anh là em không hiểu chuyện à?”

“Anh không có…”- Bà cô ơi, đây chỉ là phép lịch sự khi giao tiếp thôi mà…

Angelina lại không sợ mất mặt, đụng tới liền ghim chằm chằm không buông: “Anh rõ ràng có nói mà.”

Hạ Dĩ Tường im mồm.

Uyển Khanh ngồi bên cạnh Angelina, cô sợ Angelina càng tỏ ra sân si thì càng khiến Hạ Dĩ Tường chán ghét, dù sao thì cô cũng có kế hoạch làm nguyệt lão cho hai người này nên không thể đứng nhìn Angelina làm ra những hành động khiến kế hoạch mai mối của cô thất bại được. Uyển Khanh kéo tay nàng khẽ nói: “Chị bình tĩnh đi, trước mặt người ngoài đừng làm quá mọi chuyện lên.”

Đàn ông lúc mất thể diện thì vô cùng đáng sợ đấy…

Angelina không cam tâm quay sang: “Câu nói của anh ấy vừa nãy rõ ràng là nói phụ nữ anh ấy quen không ai hiểu chuyện cả, Uyển Khanh em cũng là phụ nữ đấy, anh ấy cũng đang nói em không hiểu chuyện.”

Uyển Khanh nghe vậy nhất thời xúc động đập bàn cái rầm đứng dậy quát về phía Hạ Dĩ Tường: “Anh nói cái gì hả?”

“Anh có nói gì đâu?”- Hạ Dĩ Tường mở to mắt.

“Sao anh nói em không hiểu chuyện?”

“Anh không có…”

“Anh có.”

“Tổ tông ơi, anh chỉ khen Bạch Ân hiểu chuyện thôi mà, chưa ai dẫm trúng đuôi của em cả.”

“Vậy tại sao anh không khen em mà khen cô ấy?”- Uyển Khanh khó buông tha.

Hạ Dĩ Tường còn tưởng mình gặp được quý nhân nào ngờ quý nhân lại cắn ngược lại anh một phát, nhất thời anh đau khổ quay sang dùng mắt ra dấu với Hạ Dĩ Niên.

Hạ Dĩ Niên ngồi cạnh Uyển Khanh nhanh chóng kéo cô ngồi xuống, cố gắng nghiêm mặt để bản thân không được bật cười lớn.

Dù Uyển Khanh đang sinh sự trước mặt Ô Mã Đạt Giao nhưng mà Hạ Dĩ Niên lại không cảm thấy cô làm hắn mất mặt ngược lại hắn thấy rất đáng yêu, khiến hắn chỉ muốn bật cười.

“Nào nào nào, mọi người bỏ qua đi, chúng ta dùng bữa nào.”- Ô Mã Đạt Giao lên tiếng giải vây, đối với cô gái tên Uyển Khanh này anh ta cũng bắt đầu có chút ấn tượng rồi. Nhìn cô gái này chắc cũng chạc tuổi Bạch Ân, cũng đều là mười tám tiểu nhưng mà sao tính tình của hai đứa ai cũng quái đản như vậy nhỉ? Cô gái tên Uyển Khanh này có vẻ còn khó trị hơn cả Ân Ân nhà anh ta nhưng mà… xét về mặt bằng chung mà nói hai đứa này có vẻ khá hợp nhau đấy.

Anh ta lại đánh giá thái độ của Hạ Dĩ Niên, xem ra cậu hai rất dung túng cho cô gái tên Uyển Khanh này. Không lẽ như lời Lâm Tư Phàm nói, tương lại có thể Lôi Uyển Khanh này chính là nữ chủ nhân của Hạ gia?

Nếu đã vậy thì đối với cô gái này anh ta phải kính nhi viễn chi một chút.

Lúc món ăn tráng miệng được đem lên, Bạch Ân xin phép ra ngoài một lúc, cô ấy vừa rời khỏi thì bụng của Uyển Khanh reo lên, chắc chắn là do uống quá nhiều nước ngọt nên có chút chột bụng, cô cười khẽ quay qua Hạ Dĩ Niên: “Em ra ngoài một chút.”

“Đi đâu?”- Hạ Dĩ Niên hỏi.

“Tóm lại là đi một chút!”- Uyển Khanh không thể nói bà đây đi đại tiện được.

Cô rời khỏi phòng tiệc nhanh chóng hỏi phục vụ đường tới toilet, dùng tốc độ tên bay để chạy. Nào ngờ số cô thật là nhọ, vào toilet rồi nhưng chẳng còn phòng trống…

Con bà nó, ở đâu mà cùng lúc có nhiều người đi đại tiện thế này?

Đúng lúc Uyển Khanh cảm thấy mình tiêu thật rồi thì may mắn thay có một người đi ra, cô nhanh chóng sà tới, tay vừa đặt lên cửa thì đã bị một bàn tay khác chặn lại…

Uyển Khanh nhìn sang, là Bạch Ân .

Bạch Ân cũng ôm bụng, vẻ mặt cũng không khá hơn Uyển Khanh là bao, thấy Uyển Khanh giành toilet với mình thì không khách sáo nói: “Tôi vào trước.”

Nếu như cô nàng tỏ vẻ lịch sự nhường cô có lẽ cô sẽ để cho nàng đi trước nhưng mà… Uyển Khanh chúa ghét cái loại thái độ hống hách bây giờ của Bạch Ân , cô không chịu thua: “Cô dựa vào đâu mà vào trước, tôi thấy trước nên tôi vào trước.”

“Tôi đang cần gấp.”

Uyển Khanh cười khẩy: “Ha, mình cô gấp chắc, bà đây cũng đang gấp đây này.”

Bạch Ân cao giọng: “Tôi mặc kệ, tránh ra, tôi vào trước.”

“Còn lâu, tôi trước.”

Cả hai bắt đầu đùng đẩy nhau, không ai nhường ai.

“Nè cái cô này, cô là khách tới đây sao lại không lịch sự như vậy hả?”- Bạch Ân cắn răng không chịu nhường nhịn, vừa dùng sức đẩy Uyển Khanh vừa muốn chen vào toilet.

Uyển Khanh đương nhiên không chịu thua thiệt, cô chặn đường lại không để cho Bạch Ân vừa ý, cô hùng hổ biện luận: “Cô cũng biết nói tôi là khách, làm gì có đạo lý nào chủ đi giành giựt với khách như vậy?”

“Khi nãy tôi thấy cô ngồi bên cạnh cậu hai rất tao nhã sao bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy, đồ hai mặt!”

“Hơ, khi nãy cô cũng rất thục nữ mà, bây giờ thành ra cái dạng gì đây, đồ hai mặt.”

“Cô…”- Bạch Ân không nhịn nổi nữa vừa đau bụng vừa khó chịu: “Tránh ra!”

“Còn lâu!”

Hai cô gái cùng nhau đứng trước cửa phòng toilet tranh giành khiến không ít người chú ý, lúc này ở một gian phòng khác có người vừa đi ra nhìn thấy cảnh này thì tốt bụng giảng hòa: “Hai vị không cần tranh nhau nữa, đã có phòng trống rồi kìa.”

Uyển Khanh và Bạch Ân dừng động tác đẩy nhau lại nhìn nhau một giây.

Bạch Ân lên tiếng: “Tôi đi phòng này, cô đi phòng kia đi.”

“Còn lâu, bà đây có thiện cảm với cái toilet này hơn đấy.”- Uyển Khanh chắc như đinh đóng cột nói.

Thế là lại tiếp tục tranh giành.

Lúc Hạ Dĩ Niên và Ô Mã Đạt Giao đang cùng nhau bàn bạc thảo luận về những danh lam thắng cảnh có thể tham quan vào ngày mai thì một người phục vụ hớt ha hớt hải chạy vào báo cáo.

Hạ Dĩ Niên nghe xong thì xanh cả mặt nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc.

Mọi người bên trong cũng hiếu kỳ chạy theo xem.

Cũng Ô Mã Đạt Giao và Hạ Dĩ Niên tới toilet nữ đã nghe thấy tiếng mắng nhau xối xả từ bên trong vọng ra.

Người bên toilet nam cũng mặc kệ hình tượng mà bu lại bên ngoài nhìn vào trong, ai cũng cùng nhau bàn luận xem giữa hai cô gái đang chiến đấu bên trong thì ai sẽ là người thắng.

Nhìn thấy Hạ Dĩ Niên tới bọn họ đều biết điều mà tản ra chỗ khác.

Ô Mã Đạt Giao nghe thấy tiếng mắng của Bạch Ân thì xấu hổ không thôi, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là con nhỏ này lại đắc tội với Uyển Khanh rồi nếu không sao khi nãy người phục vụ lại báo rằng Uyển Khanh và Bạch Ân đánh nhau trong toilet chứ? Nghĩ vậy Ô Mã Đạt Giao tức tối bước vào toilet nữ dự định sẽ ngăn cản trò bướng bỉnh của Bạch Ân lại nào ngờ vừa bước vào liền…

Ào… một xô nước hôi rình tạt thẳng vào Ô Mã Đạt Giao .

Hạ Dĩ Niên đi phía sau cũng theo phản xạ lui lại vài bước.

Đám người của Lâm Tư Phàm cũng bịt mũi lại, nước gì mà khó ngửi thế này?

Bên trong toilet, Bạch Ân cầm cây chà cầu còn Uyển Khanh cầm xô nước, cả hai nhìn thấy Ô Mã Đạt Giao bị dội nước thì đồng loạt ngừng việc tấn công nhau lại.

Còn Ô Mã Đạt Giao, tức tới mức toàn thân bốc mùi hôi thối ( kì thực là do nước tạo ra mùi hôi) trừng mắt đầy lửa giận nhìn về phía em gái mình quát: “Ô Mã Bạch Ân!”

Cây chà bồn cầu trong tay Ô Mã Bạch Ân rơi xuống, quả nhiên cô ấy rất sợ anh trai mình, anh trai tức giận như vậy thì khí thế vừa nãy cũng như bị rút cạn.

Uyển Khanh đắc chí nhếch môi, đấu với tôi sao, cho cô chết.

“Lôi Uyển Khanh!”

Chưa đợi cô đắc chí hết, một giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận không thể xem thường truyền tới, Uyển Khanh nhìn sang cửa ra vào, nhìn thấy Hạ Dĩ Niên thì nhất thời tay chân mềm nhũn.

Bộp… lần này tới phiên cái xô nước trong tay Uyển Khanh rơi xuống.

Cô đã hiểu cái câu cười người hôm trước hôm sau người cười là như thế nào rồi…

Chỉ khi tức giận Hạ Dĩ Niên mới gọi cả họ tên của cô thôi.

Toi rồi, Uyển Khanh biết mình toi thật rồi.

Quả thật là cô không qua khỏi, cũng như cô, Bạch Ân cũng không qua khỏi ải này.

Lúc Hạ Dĩ Niên và Uyển Khanh trở về phòng, hắn liền nhanh chóng đi tắm, cả quá trình đều không lên tiếng nói chuyện. Uyển Khanh đi tò tò theo sau hắn cả buổi trời cho tới khi hắn vào phòng tắm đóng cửa lại mới ủ rũ đi ra sô pha ngồi.

Chết cô rồi, tạt cả một thùng nước dội cầu vào người Ô Mã Đạt Giao , anh ta là cổ đông của Hoàng Thịnh, cô làm vậy chắc chắn là khiến Hạ Dĩ Niên mất mặt gần chết rồi. Uyển Khanh còn nhớ vẻ mặt khó coi lúc đó của Ô Mã Đạt Giao, cô đoán chắc anh ta chỉ hận không thể đem cô để dưới chân cho ngựa giẫm lên.

Cộng thêm thái độ yên lặng của Hạ Dĩ Niên, trời ơi, cô thà là hắn đánh cô trách cô cho nhiều vào, muốn mắng cô cái gì thì mắng, như vậy cô sẽ an tâm hơn nhiều so với việc hắn im lặng kiểu như thế này.

Uyển Khanh xỏ dép chạy đến đứng trước cửa nhà tắm, cánh cửa màu trắng mờ mờ có thể nhìn thấy dáng người cao lớn cùng làn da màu lúa mạch của người đang đứng phía trong, Uyển Khanh công nhận nhìn thấy mờ mờ ảo ảo như vậy sẽ khiến cho người ta nghĩ bậy bạ nhưng bây giờ cô thành tâm nhận lỗi nên không được có dục niệm trong lòng.

Uyển Khanh gõ cửa ba cái, không thấy người bên trong trả lời, cô liền lí nhí gọi: “Dĩ Niên…”

Hắn không trả lời, tiếng nước vẫn chảy.

Uyển Khanh dựa vào cửa, mếu máo như sắp khóc tới nơi: “Em biết hôm nay em quá đáng, làm anh mất mặt trước mọi người, cho em xin lỗi đi, em thành tâm sám hối đấy, anh đừng có giận em nữa. Nếu có giận thì cho anh đánh cho anh mắng chứ đừng có im lặng lạnh lùng như vậy, anh sẽ dọa em sợ đấy.”

“Dĩ Niên…Hạ đại gia, cậu hai à… anh thật sự không quan tâm em nữa sao?”- Uyển Khanh đập cửa, thều thào nói.

Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cô thở dài, đang lúc định quay đi thì cửa phòng tắm mở ra, cô bị kéo vào trong.

Chỉ kịp hét lên một tiếng sau đó đã bị Hạ Dĩ Niên áp vào bức tường, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn hôn ngấu nghiến.

“Muốn anh quan tâm em sao? Được thôi.”- Hạ Dĩ Niên khẽ cười, nụ cười vô cùng quyến rũ.

Uyển Khanh lên án: “Vừa rồi em thật lòng sám hối đấy, anh lại động sắc niệm, thôi, bây giờ không cần anh quan tâm nữa, buông em ra.”

Nụ cười trên môi Hạ Dĩ Niên càng thêm tà mị, nắm tay cô di chuyển xuống dưới ép cô cầm lấy người anh em đã bừng bừng khí thế kia: “Buông? Nhưng đến phiên anh cần em quan tâm rồi.”

Trong phòng tắm tiền ra tiếng cười khanh khách vì nhột của Uyển Khanh, một lúc sau lại chyển thành những âm thanh rên rỉ mê hoặc màn đêm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!