Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 95: Khanh nhi, đứa bé này không thể giữ lại


trước sau

Buổi đốt lửa trại trên thảo nguyên diễn ra vô cùng sôi nổi, tiếng trống tiếng nhạc hòa lẫn với tiếng cười đùa huyên náo của mọi người xung quanh. Mọi người cùng nhau ngồi tụ lại thành vòng tròn, lúc cao hứng thì đi ra nhảy múa. Uyển Khanh biết một chút tiếng Tân Cương vì vậy rất nhanh những người trong khu vực đến tìm cô bắt chuyện, họ vô cùng thân thiện, nói rất nhiều điều giới thiệu về quan cảnh Tân Cương.

Cô thì nghe được nhưng khả năng hiểu vẫn còn quá thấp, lại không muốn bản thân tỏ ra thất thố nên sau khi họ luyên thuyên một tràng chữ Tân Cương thì Uyển Khanh chỉ cười cười dùng mấy câu mình biết đơn giản hưởng ứng.

Vu An Di kéo cô lại: “Cô hiểu gì không?”

Uyển Khanh giữ nguyên nụ cười trên môi: “Hiểu chết liền tại chỗ.”

Không khí bên này vui vẻ ấm cúng là thế, chỗ của Hạ Dĩ Niên lại khá là yên tĩnh nghiêm túc hơn.

Hạ Dĩ Niên, Hạ Dĩ Tường đứng một bên cùng với Ô Mã Đạt Giao bàn luận công việc, thỉnh thoảng hắn sẽ đưa mắt tìm kiếm Uyển Khanh, cô đã thay trang phục của người Tân Cương, bộ váy màu lam dài tới gót chân đơn giản mà vô cùng thướt tha, cô đứng lên đi tới đống lửa lớn cùng mọi người ca múa, thân hình nhỏ bé càng thêm mông lung như thật như giả xuất hiện, sau đó Uyển Khanh nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người…

Ô Mã Đạt Giao bên cạnh, cùng với Hạ Dĩ Tường bàn luận, anh ta đề xuất: “Cậu cả, dạo gần đây con bé Bạch Ân nhà tôi đột nhiên có hứng thú với chuyện công việc, tôi đang định cho nó đi cùng mọi người chuyến này trở lại thành Bách Nhật để học hỏi. Cậu cả nói xem liệu có thể cho con bé một chân vào Hoàng Thịnh học việc được không?”

Hạ Dĩ Tường chật lưỡi: “Chuyện này thì có gì khó đâu, nếu cậu đã lên tiếng thì tôi làm gì có lý do để từ chối.”

“Không được!”- Hạ Dĩ Niên bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Hạ Dĩ Tường nhìn sang: “Chú đừng keo kiệt như thế, con gái nhà người ta có hứng thú học hỏi chú không động viên thì thôi lại còn ngăn cản?”

“Hẳn là có hứng thú học hỏi.”- Hạ Dĩ Niên khẽ nhếch môi.

Ô Mã Đạt Giao không hiểu: “Không biết ý của cậu hai là…”

Hạ Dĩ Niên đưa mắt nhìn sang một chỗ phía xa, hai người kia cũng theo hướng hắn ám chỉ nhìn tới…

Ở một góc xa xa nào đó…

“Tôi đố cô, hôn con heo trong nhà gọi là cái gì?”

Uyển Khanh nhíu mày: “Làm gì có kẻ nào thần kinh mà lại hôn con heo, chỉ có cô thôi.”

Bạch Ân cao giọng: “Ngu thật, đó là hôn thú.”

Uyển Khanh há to miệng: “Được lắm, hay, hay lắm, cô chơi chữ chứ gì? Bà đây giỏi chơi chữ lắm đấy nhé, tôi hỏi lại cô, được vua hôn gọi là cái gì?”

Bạch Ân : “…”

Uyển Khanh cười khẩy: “Ngu thật, là hoàng hôn.”

Bạch Ân nghiến răng: “Thế hôn trong mơ gọi là cái gì?”

“Cái này không làm khó tôi được, là hôn ước chứ gì?”- Uyển Khanh được nước lấn tới: “Hôn vào không trung thì gọi là cái gì?”

“Có bị thần kinh mới hôn vào không trung.”

“Là hôn gió đấy đồ ngu.”- Uyển Khanh làm mặt quỷ với cô nàng một cái rồi quay đi chỗ khác.

Bạch Ân đứng lại quát: “Nè cô nói ai ngủ, có ngon thì tiếp tục đố đi.”

“Chị đây không chơi với con nít, xéo đi chỗ khác.”

“Cô mới con nít, cô là con nít…”

Ô Mã Đạt Giao hắng giọng một cái: “À, chuyện này… thật Bạch Ân không thường xuyên cãi nhau với người khác đâu, tính tình con bé nhu hòa và dễ dạy lắm…”

“Phải không?”- Hạ Dĩ Niên khẽ cười: “Bạch Ân không thường xuyên cãi nhau với người khác là vì khắp Tân Cương này không ai cãi thắng cô ấy.”

Ô Mã Đạt Giao : “…”

Hạ Dĩ Tường gật đầu bắt đầu suy luận: “Xem ra đúng là nên suy nghĩ lại về việc có nên cho Bạch Ân tới Hoàng Thịnh hay không, gần đây Uyển Khanh nóng tính như vậy, còn chưa biết bệnh của nó đã khỏi chưa, nếu như đặt Bạch Ân cạnh Uyển Khanh nói không chừng sẽ có án mạng đấy.”

Ô Mã Đạt Giao: “…”

Hạ Dĩ Niên nói: “Ngược lại là cậu Ô Mã Đạt Giao , nếu cậu thích có thể tới Hoàng Thịnh, tôi có chừa một vị trí cho cậu ở đó. Với tài năng của cậu tôi nghĩ không cần phải quản lý nơi này mãi như vậy.”

“Được cậu hai xem trọng xem ra đúng là tôi có khả năng thật.”- Ô Mã Đạt Giao đùa.

Hạ Dĩ Niên không trả lời.

“Xem ra tôi phải suy nghĩ lại về sự ưu ái này của cậu hai rồi.”- Ô Mã Đạt Giao tiếp tục nói sau đó quay sang Hạ Dĩ Tường: “Cậu cả có muốn đi tham quan những con chiến mã mới nhất hay không?”

“Được, chúng ta đi.”- Hạ Dĩ Tường cao hứng, nhanh chóng cùng Ô Mã Đạt Giao rời khỏi.

Lâm Tư Phàm tức phía xa đi tới vỗ vai Hạ Dĩ Niên một cái: “Sao thế, sao tự nhiên lại đề cử Ô Mã Đạt Giao?”

“Trước mắt bên cạnh cũng chỉ có cậu ấy có khả năng trợ giúp anh cả.”

Lâm Tư Phàm nhíu mày: “Anh đừng nói cứ như mình sắp đi xa không bằng vậy chứ, vả lại Hoàng Thịnh được như ngày hôm nay là nhờ có anh, đổi lại là người khác cho dù có khả năng cũng chưa chắc đã đảm nhiệm nổi.”

Hạ Dĩ Niên cười nhạt: “Chuyện trên đời không ai có thể nói trước được, tới khi đó chỉ cần em đừng trốn tránh trách nhiệm ngoan ngoãn cùng với Ô Mã Đạt Giao hỗ trợ anh cả điều hành Hoàng Thịnh là được.”

Lâm Tư Phàm nghe vậy, nét mặt trở nên bỡn cợt: “Anh thu xếp đâu vào đó như vậy, anh họ, trước giờ theo em biết trên đời này thứ anh để tâm nhất chính là Hoàng Thịnh, bây giờ xem như cũng đã giải quyết xong rồi, em hứa với anh, em sẽ ở bên cạnh thay anh hỗ trợ anh cả thật tốt. Vậy em hỏi anh, tại sao anh chưa rời đi?”

Hạ Dĩ Niên không trả lời, ánh mắt lại tối thêm vài phần.

“Là vì cô ấy?” - Lâm Tư Phàm chỉ tay về phía Uyển Khanh đang cùng với Bạch Ân đấu khẩu phía xa.

Hạ Dĩ Niên khẽ nhíu mày nhưng sau đó ánh mắt lại trở về vẻ lạnh lùng cố hữu: “Anh không muốn bỏ lại cô ấy một mình.”

Lâm Tư Phàm nghe thấy những lời này, ngoại trừ thở dài thì cũng không biết làm gì hơn: “Anh họ, không phải em tuyệt tình đâu, nhưng mà em không giúp gì được cho anh cả.”

“Cũng không cần em giúp.”- Hạ Dĩ Niên nói.

“Anh đừng cao ngạo như vậy, đừng quên chúng ta là đồng loại, em có thể cảm nhận được anh ngày càng không xong rồi.”- Hơi dừng lại một chút, Lâm Tư Phàm lại hỏi: “Em hỏi anh, anh thật sự muốn vạn kiếp bất phục sao?”

“Em đừng khoa trương mọi việc lên như thế.”

Lâm Tư Phàm lắc đầu: “Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà.”

Chuyến du lịch kết thúc kéo theo vô vàn sự nuối tiếc của Uyển Khanh, chính là vì cô cảm thấy trong người vô cùng không thoải mái vì vậy đã không thể thực hiện ước mơ phi ngựa trên thảo nguyên của mình.

Nhìn thấy cô mặt mày buồn so không muốn đi vào cửa soát vé trong khi máy bay đã sắp khởi hành, Hạ Dĩ Niên cũng không đành lòng nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng buồn nữa, lần tới anh sẽ đưa em tới đây lâu hơn.”

“Anh lừa em, anh nhiều việc như vậy sau khi trở về khẳng định là vùi đầu vào công việc, làm gì có thời gian dẫn em đi chơi nữa?”- Uyển Khanh bĩu môi, cô thật sự yêu chết cái nơi này, một chút cũng không muốn rời đi.

Hạ Dĩ Niên còn chưa kịp nghĩ là lời gì nên nói tiếp theo để dỗ cô thì phía xa đã có một giọng nói truyền tới.

“Này, Lôi Uyển Khanh!”- Bạch Ân chạy tới trước mặt cô: “Chỉ cần có dịp bản cô nương đây sẽ tới thành Bách Nhật tìm cô, tới lúc đó không cho cô bỏ trốn, phải dắt tôi đi ăn món gà quay mà cô nói.”

“Vậy thì tiêu cho cô rồi, thành Bách Nhật chính là địa bàn của tôi, tới lúc đó tôi sẽ sỉ nhục cho cô chết luôn.”- Uyển Khanh nói.

Đương lúc Hạ Dĩ Niên và Ô Mã Đạt Giao đứng ở giữa nghĩ rằng họ sẽ cãi nhau thêm một trận long trời lở đất như mọi này thì đột nhiên cả hai ôm chầm lấy nhau…

Hạ Dĩ Niên nhíu mày, Ô Mã Đạt Giao cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Ân òa khóc: “Nói cho cô biết cô phải ăn uống cho thật tốt, phải trân trọng cái miệng của mình có biết không? Ở Tân Cương này chưa có cái miệng nào cãi lộn thắng được bản cô nương đây đâu đấy…”

“Ốc trắng à, cô cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy… có cơ hội chúng ta lại cùng giành toilet tiếp.”- Uyển Khanh cũng rung rưng, vỗ lưng Bạch Ân .

Bạch Ân ngửa đầu: “Vui lắm sao?”

Uyển Khanh bật cười: “Chơi rất vui.”

Sau đó cả hai ngây ngô cười hì hì.

Lần này tạm biệt không biết khi nào mới gặp lại, buổi tiệc nào cũng có lúc tàn, cuối cùng vẫn phải nói lời chia tay.

Chuyến bay kéo dài tám tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay, Uyển Khanh cũng bắt đầu say sẳm mặt mày. Nếu không được Hạ Dĩ Niên đỡ lấy có lẽ cô đã ngất đi từ sớm rồi, Hạ Dĩ Niên nhanh chóng đưa cô trở về Hạ gia sau đó gọi bác sĩ tới xem xét tình hình.

Cuối cùng Uyển Khanh cũng mệt mỏi quá mà thiếp đi…

Lúc cô tỉnh lại, xung quanh không có bất kì ai… Uyển Khanh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cô khó khăn bước xuống giường mở cửa ra ngoài, trong phòng khách ở đại sảnh, Trịnh Lan Anh, Hạ Triết và Hạ Dĩ Niên cùng với Barbara đều có mặt đầy đủ. Bọn họ dường như đang thảo luận vấn đề gì đó, không ai nói với ai câu nào, tất cả đều trầm mặt.

Không khí vô cùng nặng nề.

Uyển Khanh chậm rãi đi tới, nhìn thấy cô Hạ Dĩ Niên nhanh chóng đứng lên đỡ lấy.

Uyển Khanh nhìn qua từng người một, cô rất tinh ý nắm bắt được những tia nhìn nặng nề trên gương mặt họ: “Có chuyện gì thế? Sao ai cũng có vẻ như không được vui vậy?”

Hạ Dĩ Niên đỡ cô ngồi xuống ghế.

Uyển Khanh buồn cười nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn: “Làm sao thế? Em đâu phải hoàng thái hậu mà dìu em cẩn thận như vậy?”

Trịnh Lan Anh hỏi: “Uyển Khanh còn thấy trong người thế nào rồi?”

“Rất tốt ạ, ngoại trừ khi nãy vẫn còn chóng mặt một chút. Bác gái không cần lo lắng, chắc là do lúc ở Tân cương đã chơi quá sức lại phải đi máy bay nên có chút mệt mỏi thôi.”- Uyển Khanh mỉm cười trấn an mọi người: “Nói cũng lạ, tại sao gần đây con lại cảm thấy cơ thể mình kì kì, ăn không ngon miệng lại không thể ngủ.”

Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Em cảm thấy cơ thể kì lạ tại sao không nói cho anh biết?”

Uyển Khanh nhìn hắn, sau đó lại bị ánh mắt nghiêm túc tràn ngập sự không vui của hắn làm cho sợ hãi, cô liếm môi: “Em, em cũng không quá để tâm tới…”

“Đó là cơ thể của em, Uyển Khanh, ngay cả cơ thể của mình em cũng bỏ mặc thì có chuyện gì có thể khiến em quan tâm nữa?”- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn cô.

Uyển Khanh ngày càng bất an...

Lần này cô có cảm giác Hạ Dĩ Niên đã tức giận thực sự, hơn nữa còn gọi tên của cô một cách lạnh lùng như vậy. Uyển Khanh hoang mang nhìn sang Trịnh Lan Anh và Hạ Triết: “Có chuyện gì thế ạ?”

Trịnh Lan Anh và Hạ Triết nhìn nhau, cuối cùng bà thở dài nói, mọi chuyện rồi cũng phải nói ra, chỉ là bà sợ con bé không chấp nhận được chuyện này.

“Uyển Khanh, con có thai rồi.”

Chỉ một câunói phát ra nhẹ nhàng từ miệng của Trịnh Lan Anh lại khiến Uyển Khanh kinh ngạc trừng lớn mắt, cô bất động trên ghế một lúc sau đó sự kinh ngạc trên mặt rất nhanh đã biến thành kinh hỷ, vui mừng.

“Con có thai sao?”- Uyển Khanh như đang chào đón một niềm vui mà cả đời này cô chưa từng cảm nhận được, cô chạm lên bụng mình, thật không ngờ bây giờ trong đó lại mang thêm một sinh mệnh nhỏ bé, cô đã mong chờ câu nói này rất lâu rồi…

Uyển Khanh quay sang nắm tay Hạ Dĩ Niên: “Dĩ Niên, em có thai rồi, chúng ta có con rồi…”

Sự vui vẻ của cô, phấn chấn của cô hoàn toàn đối lập với nét mặt càng lúc càng nặng nề lạnh lẽo của Hạ Dĩ Niên.

Nụ cười trên mặt Uyển Khanh ngưng đọng, cô cảnh giác nhìn hắn: “Sao thế? Đứa trẻ, không phải đứa trẻ xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Cô nhớ tới lúc ở Tân Cương cô một bước thì phóng hai bước thì nhảy, không phải vì vậy mà khiến những chuyện không hay xả ra rồi chứ?

Barbara nói: “Đứa trẻ vẫn rất bình thường, rất tốt.”

Uyển Khanh nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy bụng mình, niềm hạnh phúc dâng tràn trong cõi lòng khiến cô vô cùng ấm áp: “Vậy thì tốt quá, thật may mắn, lúc đi siêu thị em có mua mấy món đồ chơi, cũng không biết lúc đó tại sao em lại mua đồ chơi cho con nít, hóa ra là tâm linh tương thông… Dĩ Niên anh nhìn xem, bảo bối của chúng ta chắc là trong bụng em cảm thấy rất nhàm chán nên đã dùng thần giao cách cảm nói với em hãy mua đồ chơi sẵn để sau này nó chào đời sẽ không buồn chán.”

Nét mặt của Hạ Dĩ Niên như bị một tầng mây mù che phủ… mà phía sau tầng mây mù đó là sự ẩn nhẫn và đau đớn không ai có thể nhìn thấy.

Trịnh Lan Anh thở dài: “Uyển Khanh con có nghĩ tới với tuổi của con bây giờ mà mang thai là còn quá sớm không? Bác sợ con chưa có kinh nghiệm làm mẹ…”

“Không sao, con cảm thấy vậy rất tốt.”- Tuổi tâm linh của cô đã là 26 tuổi, nếu tính theo kiếp trước thì đã quá tuổi mang thai so với quy định của ông bà già xưa rồi: “Bây giờ làm mẹ, tới lúc con hai mươi tám thì bảo bối đã mười tuổi rồi, tới lúc đó chắc chắn sẽ rất vui, con có thể chăm sóc cho bảo bối, làm một người mẹ tuyệt vời nhất… à, còn có thể cùng nhau đùa giỡn với nó mà không sợ bị mệt, còn có thể…”

“Phá thai đi!”

Tiếng nói lảnh lót của Uyển Khanh im bặt lại ngay lập tức.

Mọi người cũng như ngừng thở…

Không gian bỗng chốc yên lặng đến đáng sợ.

Ba chữ lạnh lùng mang theo vẻ thản nhiên mà bình đến mức khó hiểu của Hạ Dĩ Niên vang lên.

Đây là ba chữ đầu tiên cô nghe được từ miệng hắn khi biết tin mình có thai. Hắn không vui vẻ, không cùng cô bàn bạc về cách chăm sóc cho bảo bối của bọn họ, hắn bảo cô… phá thai đi.

“Cái, cái gì?”- Uyển Khanh bàng hoàng nhìn hắn, cô không thể tin được vào những gì mình vừa nghe.

Barbara vội lên tiếng: “Uyển Khanh cô nghe tôi nói, cô đừng kích động…”

“Các người bảo tôi không kích động làm sao được?”- Uyển Khanh cao giọng, cô đứng lên, nhìn Hạ Dĩ Niên chất vấn: “Hạ Dĩ Niên, anh lặp lại những lời anh vừa nói cho em nghe.”

Bầu không khí trở nên căng thẳng, mọi người không ai dám lên tiếng.

Uyển Khanh nhìn chăm chăm Hạ Dĩ Niên, cô hy vọng có thể tìm ra trên mặt hắn một tia gì đó để chứng minh ba chữ hắn vừa nói chỉ là đùa giỡn.

Mặc dù lời đùa giỡn này quá nhạt nhẽo…

Nhưng mà…

“Khanh nhi, đứa bé này không thể giữ lại.”

Trong đầu Uyển Khanh có vô số tiếng nổ, tựa như tiếng sấm giữa trời quang: “Hạ Dĩ Niên anh có biết mình đang nói gì không?”

Nhìn thấy tình hình trở nên căng thẳng hơn nữa Uyển Khanh đã có dấu hiệu kích động, Barbara vội bước lên kéo tay cô: “Uyển Khanh trước tiên cô bình tĩnh lại đã…”

“Tôi làm sao bình tĩnh được?”- Uyển Khanh hất tay nàng ra, sau đó quay sang Hạ Dĩ Niên: “Hạ Dĩ Niên, anh nói em biết lý do đi.”

Hạ Dĩ Niên khẽ nhíu mày, giọng nói thấp giống như ma quỷ làm cho Uyển Khanh rùng mình: “Cơ thể của em hiện giờ đang rất suy kiệt, mang thai vào lúc này sẽ vô cùng nguy hiểm.”

“Đúng đó Uyển Khanh, bệnh tâm lý của cô vẫn chưa hoàn toàn hết hẳn, vào lúc này cấm kỵ nhất là mang thai vì có thể sẽ di truyền sang thai nhi.”- Barbara tiếp lời.

Trịnh Lan Anh cũng không thể ngồi yên: “Bác biết con không thể chấp nhận sự thật này, nhưng về tâm lý lẫn sinh lý con đều không phù hợp để mang thai trong lúc này, Uyển Khanh mọi người chỉ là muốn tốt cho con thôi.”

Người từ đầu tới cuối im lặng không lên tiếng là Hạ Triết cuối cùng cũng mở miệng: “Uyển Khanh, con nên phân biệt nặng nhẹ.”

Uyển Khanh cảm thấy mình đứng không vững nữa, hai chân cô mềm nhũn chuẩn bị khụy ngã, Hạ Dĩ Niên nhanh chóng đứng lên đỡ lấy cơ thể của cô, hắn đau lòng khi phát hiện cả người cô run lên.

“Khanh nhi, chúng ta sẽ có một đứa trẻ khác, xuất hiện đúng thời điểm hơn, có được không?”

Uyển Khanh thẫn thờ một lúc…

Bọn họ ai cũng nghĩ rằng sau khi nghe thấy quyết định này cô sẽ kích động mà khóc lóc thương tâm nhưng trái với dự tính của mọi người, Uyển Khanh tuy rằng có kích động nhưng bây giờ lại tĩnh lặng và bình tĩnh lạ thường.

Cô để Hạ Dĩ Niên ôm lấy, ngay cả một chút dằn co cũng không có.

“Khanh nhi?”- Hạ Dĩ Niên cũng cảm thấy kì lạ.

“Em muốn bác sĩ khám lại cho em lần nữa, em muốn xác định lại… có được không?”- Uyển Khanh nhìn hắn, yếu ớt nói, giống như là đang cầu xin cơ hội mong manh còn sót lại: “Em muốn chính tai nghe bác sĩ nói…Dĩ Niên, em xin anh, nếu như….nếu như thật sự như lời mọi người nói, em sẽ…em sẽ nghe lời anh bỏ đứa bé, em xin anh đấy…”

Uyển Khanh vừa nói, nước mắt vừa men theo gò má rơi xuống mu bàn tay của hắn.

Tim Hạ Dĩ Niên thắt lại, như bị ai hung hăng nện vào.

“Được, anh đưa em tới bệnh viện.”- Hạ Dĩ Niên nói.

Uyển Khanh gật đầu, toàn thân vô lực ngã vào lòng hắn.

Suốt cả đường đi, cô vẫn ngồi ở băng ghế sau, yên tĩnh tới mức dường như đã bị cô lập với mọi thứ xung quanh. Nếu là bình thường chắc chắn Uyển Khanh sẽ nhìn ra đường phố tấp nập bên ngoài, nhưng bây giờ cô chỉ chăm chăm vào những ngón tay của mình, cúi gằm mặt hoàn toàn không để bất cứ thứ gì vào mắt.

Sự khác thường này của cô làm cho Khải Ca đang lái xe cũng lo lắng, thi thoảng sẽ nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát Uyển Khanh.

Hạ Dĩ Niên cũng không yên lòng, hắn nắm lấy tay cô như muốn trấn an tâm hồn nhỏ bé của cô. Cũng như muốn dùng cách này để nói cho cô biết, cô không nỡ bỏ con đi, hắn cũng không nỡ.

Lúc biết Uyển Khanh đang mang thai, có trời mới biết hắn đã kích động tới mức ôm chầm lấy bác sĩ, niềm vui được làm cha quả thật vô cùng kì diệu khiến cho mọi thứ xung quanh Hạ Dĩ Niên trở nên thật tốt đẹp.

Nhưng mà khi Barbara phân tích với cơ địa hiện tại nếu Uyển Khanh mang thai chắc chắn không thể tránh khỏi khả năng trầm cảm tiền sản, nặng hơn nữa có thể khiến hội chứng đa nhân cách lần nữa tái phát…

Nếu cho hắn chọn, hắn đương nhiên không chần chừ mà chọn Uyển Khanh.

Nhưng phải bỏ đi đứa bé, hắn cũng không đành lòng.

Bây giờ cô như vậy là đang muốn dùng sự yên lặng dày vò hắn hay sao? Hạ Dĩ Niên thà rằng cô đau lòng khóc lóc, thà rằng cô oán trách hắn vài câu cũng không muốn nhìn Uyển Khanh thành ra bộ dạng này.

Bộ dạng này của cô làm hắn nhớ đến lúc cứu cô từ địa đàng cà phê…

Phải, lúc đó Uyển Khanh cũng y hệt như ngày hôm nay.

Vừa nghĩ tới khả năng này, Hạ Dĩ Niên liên khẩn người siết chặt tay cô: “Khanh nhi!”

Hạ Dĩ Niên xoay người cô lại: “Khanh nhi nhìn anh.”- Hắn ra lệnh: “Em không được im lặng.”

Cuối cùng Uyển Khanh cũng nâng tầm mắt, trong mắt cô đều là nước còn đọng lại, chực trào muốn rơi ra ngoài: “Em phải nói gì đây? Nói rằng quyết định này của anh rất đúng, hợp tình hợp lý… hay sao?”

“Khanh nhi…”

“Dĩ Niên… em rất hy vọng có thể làm mẹ…”

Từ nhỏ Uyển Khanh đã có một gia đình không trọn vẹn, cô vốn không thích con nít nhưng sau khi gặp hắn cô lại khát khao biết bao sẽ có một gia đình của riêng mình, dùng tất cả tình cảm để vun đắp nó cũng như để bù đắp khiếm khuyết vì việc không được sinh ra trong một gia đình trọn vẹn…

Uyển Khanh mong muốn sẽ có một gia đình, cô sẽ là mẹ của những đứa trẻ, mà ở đó điểm số của các con còn quan trọng hơn cổ phiêu hôm nay lên hay xuống…

Trái tim Hạ Dĩ Niên như bị đá nặng ngàn cân đè lên khiến hắn vô cùng khó thở: “Khanh nhi, chúng ta còn nhiều thời gian.”

“Nhưng nó cũng là một sinh mạng.”

Hạ Dĩ Niên ôm chặt lấy cô, Uyển Khanh trong lòng hắn khóc lóc nức nở.

Lúc xe chạy đến ngã tư đường, Uyển Khanh nhìn ra một quán hàng bên ngoài.

Hạ Dĩ Niên nương theo tầm mắt của cô, lúc này hắn mới nhớ ra Uyển Khanh rất thích ăn vặt, nhất là những món lề đường như vậy. Hắn ra lệnh cho Khải Ca đỗ xe vào lề đường, Khải Ca vừa định xuống xe thì Uyển Khanh lên tiếng.

“Em muốn ra ngoài hóng gió cho tinh thần thoải mái một chút.”

Hạ Dĩ Niên gật đầu, chỉ cần có thể khiến Uyển Khanh bớt đau lòng bây giờ bảo hắn làm gì cũng được. Nhưngmà Hạ Dĩ Niên không an tâm để cô xuống xe một mình, hắn cùng cô xuống xe, sau đó cả hai đi về phía quán hàng ven đường kia.

Người qua lại rất đông, Hạ Dĩ Niên nắm chặt tay Uyển Khanh không buông.

“Em muốn ăn thịt xiên nướng.”- Uyển Khanh nhìn hắn nói.

Hạ Dĩ Niên quan sát tình hình phía trước, “Người đông như vậy em đứng ở đây anh vào trong mua cho em. Nếu thấy trời nắng quá thì trở lại xe, đừng phơi nắng có biết không?”

Uyển Khanh gật đầu nghe lời, Hạ Dĩ Niên quay người rời đi.

Cô nhìn theo bóng lưng hắn, cứ như thế tầm mắt dần bị nước mắt nóng hổi che mờ.

Uyển Khanh chạm tay lên bụng mình, cô có thể cảm nhận được có một sinh mạng nhỏ bé đang gào thét mãnh liệt, nó không muốn chết, nó muốn chào đời.

Đứa nhỏ này, cô không thể để mất đi.

Lúc Hạ Dĩ Niên trở lại vị trí khi nãy không thấy Uyển Khanh đầu, hắn còn cho là cô đã quay về xe ngồi đợi nên liền nhanh chóng hướng xe lớn đi tới, kết quả là không thấy cô trong xe.

Khải Ca nhìn hắn khó hiểu: “Uyển Khanh sao? Khi nãy cùng với cậu hai rời đi vẫn chưa hề quay lại đây.”

Giống như có ai đó giáng mạnh vào gáy hắn khiến hắn sực tỉnh, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía. Trên đường toàn là người nhưng lại không có ai giống như Uyển Khanh, cô mất tích, là gặp nguy hiểm gì hay là tự mình bỏ đi.

“Cho người đi tìm, cô ấy vẫn chưa đi xa được.”

“Dạ.”

Tức thời trên khắp con phố đều toàn là vệ sĩ, chen vào dòng người vừa khiến con phố khá hỗn loạn.

Hạ Dĩ Niên chạy khắp hai con phố, cho tới khi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, hắn vội vàng chạy tới kéo lấy tay cô: “Khanh nhi…”

Cô gái đó quay lại…

“Có chuyện gì ạ?”

Hạ Dĩ Niên sững sờ giây lát, buông tay cô gái đó ra: “Xin lỗi, nhầm người rồi.”

Cô gái rời đi hắn đứng lại hít sâu một hơi, con phố đông nghịt người trước mặt, Khanh nhi có thể đi đâu? Chợt ánh mắt hắn đảo tới ven đường, ở đó có một bóng hình đang lao ra dòng xe lớn…

Bóng hình này còn quen thuộc hơn khi nãy…

Uyển Khanh không biết tiếp theo mình nên đi đâu, trong người mang thai, cơ thể lại yếu ớt nên đầu óc cô khá mơ màng, cảm giác chóng mặt cứ liên tục tăng dần, cô định đi sang hiệu thuốc bên kia đường mua thuốc uống, lại không ngờ nghe thấy tiếng còi xe chói tai vang lên ngay bên cạnh…

Quay đầu nhìn lại cô đã không kịp phản ứng trước tình huống va chạm.

Đột nhiên có một sức mạnh từ phía sau giật ngược cô lại, cả cơ thể nhỏ bé như bị xách lên không trung rồi ngã vào lòng ngực quen thuộc. Ruột gan của Uyển Khanh như bị đảo lộn, cả người khó chịu vô cùng, còn chưa kịp nhìn xem có chuyện gì thì bên tai quan lên một âm thanh giận dữ.

“Lôi Uyển Khanh, em điên rồi, em vừa làm chuyện ngu xuẩn gì?”

“Em không có…”- Đó là ba chữ cuối cùng Uyển Khanh nói được trước khi hoàn toàn ngất xỉu…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!