Ánh nắng chiều rực rỡ của tháng Sáu xuyên qua tấm kính lớn, đổ bóng xuống sàn gỗ óc chó được đánh bóng loáng. Linh dựa người vào lan can ban công, hít căng lồng ngực mùi sơn mới và sự tĩnh lặng của tầng thượng thành phố. Cảm giác này, cuối cùng cũng là của cô.
Căn penthouse cao cấp ở khu vực trung tâm này là thành quả lao động ba năm miệt mài không ngừng nghỉ. Cô là một nhà thiết kế nội thất tự do, và việc sở hữu một không gian rộng rãi, đậm chất nghệ thuật như thế này không chỉ là mơ ước mà còn là tuyên ngôn về thành công của cô.
"Tuyệt vời! Đúng như lời hứa của công ty bất động sản, chìa khóa đã được trao và căn hộ là của mình. Mình sẽ biến nó thành thiên đường tự do!" Linh lẩm bẩm, cầm chiếc điện thoại chụp liên tục những góc đẹp của phòng khách rộng thênh thang.
Đúng lúc cô đang say sưa tưởng tượng về góc làm việc ngập nắng và nơi đặt chiếc sofa lông cừu yêu thích, một tiếng "ầm" lớn vang lên từ cửa ra vào, cắt ngang dòng suy nghĩ lãng mạn của cô.
"Này, ai cho phép cô vào đây?"
Linh giật bắn mình, quay phắt lại. Đứng ngay ngưỡng cửa phòng khách là một người đàn ông.
Anh ta cao lớn một cách đáng sợ, khoác trên mình bộ vest màu xám than cắt may hoàn hảo, trông có vẻ đắt tiền và rất nghiêm túc. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt lạnh lùng như băng nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng mím chặt, toát ra khí chất của một người quen ra lệnh và không quen thỏa hiệp.
"Anh... anh là ai? Sao lại tự tiện vào nhà tôi?" Linh cau mày, mặc dù hơi sợ hãi trước sự áp chế vô hình từ đối phương, cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô rõ ràng đã khóa cửa.
Người đàn ông bước thêm một bước vào phòng, nới lỏng cà vạt một cách bực bội. "Tôi nên hỏi cô câu đó mới đúng. Đây là căn hộ tôi đã thuê dài hạn. Tôi là Hùng. Kiến trúc sư Trần Minh Hùng. Hợp đồng của tôi được ký từ ba tháng trước, và hôm nay là ngày tôi chính thức chuyển đến sau khi hoàn tất công trình ở nước ngoài."
Linh cảm thấy một dòng máu nóng chạy thẳng lên não. Hùng. Cái tên nghe thật kiên quyết, giống như chủ nhân của nó.
"Không thể nào!" Linh lớn tiếng. "Tôi là Ngô Hoàng Linh, nhà thiết kế. Tôi đã ký hợp đồng mua đứt căn hộ này từ tuần trước! Giấy tờ pháp lý đã hoàn tất. Tôi có cả chìa khóa từ công ty quản lý đây!" Cô giơ chiếc chìa khóa điện tử lên, tay hơi run. "Anh nhầm địa chỉ rồi, anh Hùng."
Hùng nhíu mày, nhìn quanh căn phòng với vẻ đánh giá tỉ mỉ. "Nhầm? Đây là căn penthouse số 3502, tầng 35. Không nhầm. Trừ khi cô là kẻ đột nhập, nếu không, cô đang lừa dối tôi."
Anh ta rút từ túi áo khoác ra một chiếc thẻ từ kim loại, quét nhanh qua khóa điện tử. Tít. Cửa bật mở và đóng lại ngay sau đó.
"Cô thấy đấy, cả hai chúng ta đều có chìa khóa hợp pháp." Hùng nói, giọng điệu hạ xuống nhưng lại mang tính đe dọa hơn. "Rõ ràng đã có sự nhầm lẫn nghiêm trọng từ phía công ty bất động sản. Cô mua đứt, tôi thuê dài hạn."
Linh bàng hoàng. Một sự cố hy hữu, một sự sai sót ngớ ngẩn nhưng lại đặt cô và người đàn ông xa lạ này vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Anh... anh nói tôi lừa dối à?" Linh tức giận, cô không quen bị xúc phạm như vậy. "Tôi làm việc chân chính, tiền của tôi là mồ hôi nước mắt! Tôi cần không gian này để làm việc. Anh có thể ở khách sạn năm sao trong khi chờ họ giải quyết!"
Hùng thở dài, một tiếng thở dài mệt mỏi và kiên nhẫn như thể đang phải đối phó với một đứa trẻ. "Cô Linh. Tôi vừa bay 12 tiếng. Tôi vừa kết thúc một dự án khổng lồ. Tôi không muốn một căn phòng khách sạn chật chội. Tôi muốn nhà của tôi. Và, tôi sẽ không đi đâu cả."
"Vậy anh định làm gì? Chiếm đoạt sao?" Linh nghiến răng. Cô cảm nhận rõ sự đối lập giữa hai người. Cô lạc quan, anh lạnh lùng. Cô thích màu sắc tươi sáng, anh chỉ có tông màu xám, trắng, đen. Cô thích sự tự do, anh mang đến cảm giác bị kiểm soát.
"Chiếm đoạt?" Hùng bước gần hơn. Anh dừng lại cách cô chưa đầy một mét. Mùi hương nước hoa nam tính, mạnh mẽ của anh xộc vào khứu giác cô.
"Tôi sẽ không chiếm đoạt, cô Linh. Tôi sẽ đợi luật sư của tôi và luật sư của cô giải quyết vấn đề này. Trong thời gian đó, theo nguyên tắc pháp lý, cả hai chúng ta đều có quyền ở đây."
Hùng nhìn thẳng vào mắt Linh, ánh mắt anh ta sắc bén như thể đang phân tích một bản vẽ kiến trúc. "Nói cách khác, chúng ta là bạn cùng phòng bất đắc dĩ, ít nhất là cho đến khi sự nhầm lẫn này được làm rõ."
"Bạn cùng phòng?" Linh gần như hét lên. "Không đời nào! Anh nhìn tôi và nhìn anh đi! Anh là người thích trật tự tuyệt đối, tôi... tôi sống theo cảm hứng! Chúng ta sẽ giết nhau trước khi hợp đồng được giải quyết!"
Hùng nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy vẻ mỉa mai. "Đó là vấn đề của cô. Cô có thể chọn phòng ngủ lớn hoặc phòng ngủ nhỏ. Tôi sẽ nhận phòng còn lại. Chia đôi tất cả hóa đơn điện nước và không xâm phạm không gian cá nhân của đối phương. Trừ khi cô muốn ngủ ngoài đường."
Nói rồi, anh ta không thèm đợi câu trả lời của cô, bước thẳng vào hành lang dẫn đến các phòng ngủ. Anh ta mở cửa phòng lớn nhất, phòng Master Suite, nhìn lướt qua.
"Tốt," anh ta tuyên bố. "Tôi lấy phòng này. Cô có phòng bên cạnh."
Linh đứng như trời trồng. Sự hỗn loạn đã tấn công ngôi nhà mơ ước của cô. Cô không thể chấp nhận. Cô không thể từ bỏ. Và cô cũng không thể ngủ ngoài đường.
Mẹ kiếp. Chấp nhận. Chỉ là tạm thời thôi, Linh. Cô tự nhủ.
"Được!" Cô đáp lại. "Nhưng tôi có các Quy Tắc Vàng của riêng mình, anh Hùng. Và nếu anh vi phạm dù chỉ một ly, tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi cái penthouse này."
Hùng quay lại, dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực. Động tác này càng làm nổi bật cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo vest.
"Nói đi, cô Linh. Tôi sẵn lòng nghe." Giọng anh ta mang theo một sự thách thức ngầm.
Linh bước nhanh đến trước mặt anh ta.
"Thứ nhất: Không hút thuốc lá trong nhà. Thứ hai: Không mang người lạ về nhà, đặc biệt là phụ nữ, không làm ồn sau 10 giờ tối. Thứ ba: Nhà bếp là của chung, nhưng anh phải tự rửa bát của mình, tuyệt đối không được để lại vết bẩn."
Hùng gật đầu, đôi mắt anh ta bắt đầu dán vào đường cong cơ thể cô qua lớp váy mỏng. "Những quy tắc đó khá hợp lý. Nhưng tôi cũng có quy tắc riêng, cô Linh."
"Thứ nhất: Không được tự tiện chạm vào bất cứ đồ vật nào của tôi. Tôi là người kỹ tính. Thứ hai: Không được phép để đồ đạc bừa bộn hoặc quần áo rải rác trong không gian chung. Thứ ba, và quan trọng nhất: Không được quyến rũ tôi."
Linh trợn mắt. "Quyến rũ? Anh tự phụ quá rồi đấy! Anh nghĩ mình là ai? Tôi thà quyến rũ cái ghế sofa còn hơn anh!"
Hùng cười nhếch mép, một nụ cười cực kỳ gợi đòn. "Tốt. Vậy chúng ta thống nhất. Giờ thì, tôi cần đi tắm. Tôi nghĩ cô nên bắt đầu dọn hành lý vào phòng của mình. Tôi không thích nhìn thấy đồ đạc của cô ở ngoài hành lang của tôi."
Anh ta đóng sầm cánh cửa phòng ngủ Master Suite lại.
Linh đứng đó, tim đập thình thịch. Cô cảm thấy bị xúc phạm, bị kích động, và lạ lùng thay, cô cảm thấy có một nguồn năng lượng rạo rực, một sự giận dữ pha lẫn sự tò mò.
Anh ta nghĩ mình là ai chứ? Trần Minh Hùng. Kiến trúc sư lạnh lùng.
Linh quyết định. Cô sẽ không để anh ta chiếm thế thượng phong. Cô kéo vali hành lý của mình, cố tình tạo ra tiếng động lớn nhất có thể khi đưa chúng vào căn phòng ngủ còn lại, nhỏ hơn một chút.
Đến khi sắp xếp xong đồ đạc, đã là buổi tối. Cô mặc bộ đồ ngủ lụa màu kem, bước ra bếp để pha một ly trà thảo mộc. Cô thấy Hùng đã ở đó trước, anh ta đang đứng trước tủ lạnh, chỉ mặc độc một chiếc quần short thể thao màu đen.
Linh đứng sững lại. Cô chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào có thân hình hoàn hảo đến thế. Cơ ngực nở nang, cơ bụng sáu múi săn chắc, cánh tay đầy đặn với những đường gân nổi lên tinh tế. Anh ta có vẻ vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm, và mùi xà phòng nam tính lan tỏa khắp căn bếp.
Hùng quay lại, bắt gặp ánh mắt đang dán chặt vào cơ thể mình của Linh. Anh ta nhướn một bên mày, khóe môi khẽ cong lên.
"Gì vậy, cô Linh? Cô quên quy tắc thứ ba của tôi rồi sao?"
Linh đỏ mặt, vội vàng quay đi. "Tôi... tôi chỉ muốn lấy nước. Anh... anh nên mặc áo vào đi. Thật thô lỗ khi ở trong không gian chung mà ăn mặc thế này!"
Hùng cười lớn, một tiếng cười trầm và nam tính, hoàn toàn khác với giọng điệu lạnh lùng ban nãy của anh ta.
"Đây là nhà của tôi, cô Linh. Và tôi mặc quần áo lót trong nhà của mình. Đừng nói với tôi rằng, cô cảm thấy bị quấy rối đấy chứ?"
Anh ta cố tình bước lại gần tủ đựng cốc chén, nơi Linh đang đứng, động tác này khiến cô phải lùi lại một bước, lưng chạm vào mặt bàn bếp lạnh buốt. Hùng cao hơn cô rất nhiều, bóng anh ta phủ lên cô, tạo nên một sự áp bức không thể chối cãi.
Sự gần gũi bất ngờ này khiến tim Linh đập thình thịch. Cô có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, mùi hương của anh, và sự căng thẳng giới tính (sexual tension) đang bùng lên mạnh mẽ giữa họ, nhanh hơn bất kỳ dự đoán nào.
"Không... không phải quấy rối," Linh lắp bắp, cố gắng giữ giọng nói bình thường nhất có thể. "Chỉ là... tôi nghĩ anh nên giữ ý tứ một chút. Tôi sẽ đi thẳng về phòng. Tốt nhất là chúng ta không nên chạm mặt nhau nữa."
Cô lách qua anh ta, chạy nhanh về phía phòng mình. Nhưng ngay khi cô vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng Hùng vang lên sau lưng, trầm và đầy gợi cảm.
"Ngủ ngon, cô Linh. Chúc cô có một đêm không phải mơ thấy cơ thể của tôi."
Linh không đáp lại, cô đóng sầm cửa phòng. Dựa lưng vào cánh cửa, cô hít thở sâu, cố gắng làm dịu nhịp tim đang điên cuồng của mình. Cô đưa tay lên ngực, cảm nhận hơi nóng phả ra từ cơ thể.
Chết tiệt!
Linh biết. Với sự đối lập về tính cách và sự gần gũi về không gian vật lý này, cuộc sống chung của họ sẽ không bao giờ yên bình. Lửa đã ở rất gần rơm.
Và cô, Ngô Hoàng Linh, không biết mình sẽ cháy rụi, hay sẽ là người dập tắt ngọn lửa mang tên Trần Minh Hùng này.
Hết Chương 1.