lửa âm ỉ nơi góc nhà

Chương 2: "LÃNH THỔ" VÀ QUY TẮC VÀNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đầu tiên trong căn hộ Penthouse 3502 là một sự tra tấn đối với Linh. Căn phòng Master Suite của Hùng nằm ngay cạnh phòng cô. Mặc dù bức tường cách âm đủ tốt, nhưng sự hiện diện của người đàn ông đó ngay bên cạnh, chỉ cách cô vài bước chân, khiến mọi giác quan của cô đều hoạt động quá mức.

Cô trằn trọc đến gần sáng. Hình ảnh cơ thể săn chắc, gần như khỏa thân của Hùng vẫn ám ảnh trong tâm trí cô. Không chỉ là sự thô lỗ, mà còn là sự khiêu khích vô hình.

Sáng hôm sau, Linh quyết định phải hành động chuyên nghiệp và lạnh lùng như Hùng. Cô cần chứng minh rằng mình không bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài của anh ta.

Cô thức dậy sớm, mặc chiếc váy sơ mi denim kín đáo, buộc tóc cao và chuẩn bị sẵn sàng cho "chiến trường".

Bước ra khỏi phòng ngủ, cô thấy Hùng đang đứng ở quầy bar bếp, cầm trên tay một cốc cà phê đen. Anh ta đã mặc quần áo, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng đắt tiền, khoác ngoài là một chiếc áo len mỏng màu xanh navy, tôn lên bờ vai rộng và vóc dáng hoàn hảo của anh ta.

Linh bước vào bếp, cố ý tạo ra tiếng động mạnh khi đặt chiếc cốc sứ xuống.

"Chào buổi sáng, anh Hùng," cô nói, giọng lạnh lùng. "Hy vọng đêm qua anh ngủ ngon trên 'lãnh thổ' của mình."

Hùng quay lại, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt lướt từ đầu đến chân cô với tốc độ của một máy quét laser. "Tất nhiên. Khác với người cứ rên rỉ than vãn trong mơ suốt đêm."

Linh cứng đờ. "Tôi... tôi không có rên rỉ! Đó là tiếng gió!"

"Gió à?" Hùng cười khẩy. "Gió của cô nghe như đang cầu xin ai đó xoa dịu nó vậy. Nhưng thôi, cô Linh. Sáng nay chúng ta nên giải quyết dứt điểm vấn đề không gian chung."

Anh ta đặt cốc cà phê xuống và trải ra một bản vẽ sơ đồ căn hộ trên mặt bàn đá cẩm thạch. Linh, dù không muốn thừa nhận, phải công nhận rằng anh ta làm việc rất chuyên nghiệp.

"Đây là sơ đồ. Chúng ta sẽ chia căn Penthouse thành hai khu vực. Khu vực Đen (Của tôi): Phòng ngủ Master, phòng làm việc nhỏ phía tây, và nửa bên phải của tủ lạnh, bếp nấu."

Hùng vẽ một đường thẳng sắc nét bằng bút chì.

"Khu vực Trắng (Của cô): Phòng ngủ phụ, ban công lớn, phòng giặt và nửa bên trái của tủ lạnh, bếp nấu. Khu vực Xám: Phòng khách và phòng ăn. Khu vực này là của chung, nhưng tôi muốn một bản lịch trình sử dụng."

Linh kinh ngạc. "Lịch trình sử dụng? Anh đang nói về phòng khách đấy! Anh tính bắt tôi phải đặt lịch hẹn để xem TV à?"

"Chính xác," Hùng đáp. "Tôi cần sự yên tĩnh tuyệt đối từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối để làm việc qua mạng. Cô có thể sử dụng phòng khách trước 7 giờ hoặc sau 9 giờ. Nếu cô muốn xem TV trong giờ làm việc của tôi, cô phải dùng tai nghe, âm lượng không quá 20 decibel."

Linh nắm chặt tay. "Thật nực cười! Anh Hùng, anh đang biến cuộc sống của tôi thành một trại lính đấy! Tôi là một người tự do, tôi không thể sống theo giờ giấc của anh."

"Cô phải làm quen với điều đó, cô Linh," Hùng lạnh lùng nói. "Tôi trả tiền cho sự yên tĩnh. Cô chỉ cần giữ đúng quy tắc, mọi chuyện sẽ dễ dàng."

"Được thôi," Linh nghiến răng. "Tôi chấp nhận sự phân chia đó. Nhưng tôi có thêm một quy tắc nữa cho không gian chung."

Linh cầm lấy bút chì, vẽ một vòng tròn lớn quanh khu vực phòng tắm chính trong phòng Master Suite và một vòng tròn khác quanh phòng tắm phụ bên ngoài.

"Hai phòng tắm. Tuyệt đối không sử dụng phòng tắm của đối phương. Và, nếu chúng ta vô tình chạm mặt ở hành lang hoặc bếp, phải giữ khoảng cách tối thiểu một mét."

Hùng nhìn bản vẽ, rồi nhìn cô. Khóe môi anh ta hơi nhếch lên, tạo nên một nụ cười thách thức.

"Một mét? Cô Linh, cô có chắc không? Nếu cô cố tình đặt mình vào khu vực của tôi... tôi sẽ không chịu trách nhiệm về khoảng cách đó đâu."

Căng thẳng giữa họ đột nhiên tăng vọt. Ánh mắt Hùng như một ngọn lửa, thiêu đốt mọi phòng thủ của Linh. Cô cảm thấy nóng ran, nhưng cô không lùi bước.

"Tôi sẽ không đặt mình vào đó," Linh đáp, nhấn mạnh từng chữ. "Và anh cũng không được phép đặt mình vào khu vực của tôi."

Sau khi phân chia "lãnh thổ" một cách máy móc và cứng nhắc, cả hai bắt đầu cuộc sống chung dưới một mái nhà.

Chiều hôm đó, một sự cố nhỏ đã xảy ra, chứng minh rằng việc giữ khoảng cách một mét là điều gần như không thể.

Linh vừa đi làm về, tay xách túi lớn đựng đầy bản vẽ và vật liệu mẫu. Cô bước vào bếp thì thấy Hùng đang đứng rửa ly rượu vang, lưng quay về phía cô. Vì Linh đi hơi nhanh và chiếc túi quá to, cô không kịp dừng lại.

Rầm!

Chiếc túi của Linh va thẳng vào lưng Hùng. Anh ta giật mình quay lại, chiếc ly trong tay trượt khỏi ngón tay anh ta.

"Cẩn thận!" Hùng hét lên.

Trong một khoảnh khắc phản xạ, Linh buông túi, vươn tay ra chụp lấy chiếc ly. Tay cô nắm được thành ly, nhưng tay Hùng cũng đã nhanh hơn cô, áp chặt vào mu bàn tay cô.

Bàn tay anh ta to, ấm áp và mạnh mẽ. Da thịt trần chạm vào nhau, tạo nên một luồng điện xẹt qua cơ thể Linh. Cô quên mất chiếc ly, quên mất cả quy tắc một mét. Cô chỉ cảm nhận được sức nóng từ tay anh và đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn thẳng vào cô.

Khoảng cách giữa họ giờ đây chỉ là vài centimet. Mùi hương bạc hà và gỗ đàn hương của anh bao trùm lấy cô.

"Cô không sao chứ?" Hùng hỏi, giọng anh ta hơi khàn, như thể anh ta cũng bị tác động bởi sự va chạm này.

"Tôi... tôi ổn," Linh lắp bắp, vội vàng rút tay lại, tim cô đập như đánh trống.

Hùng cũng thu tay về, cố gắng giữ lại vẻ lạnh lùng vốn có. Anh ta nhìn chiếc ly may mắn không bị vỡ.

"Cô nên tập trung hơn. Cô suýt làm vỡ tài sản của tôi," anh ta càu nhàu, nhưng giọng điệu đã dịu đi một chút.

"Tôi xin lỗi. Chiếc túi quá lớn," Linh lùi lại, cố gắng lấy lại khoảng cách an toàn.

Sự va chạm này khiến cả hai đều bối rối. Họ tránh nhìn nhau. Linh cảm thấy mặt mình nóng ran. Cô biết rằng, sự va chạm nhỏ nhặt này đã phá vỡ bức tường phòng thủ mà họ cố gắng xây dựng.

Buổi tối, Linh cố gắng tuân thủ lịch trình và quyết định đi tắm sớm để tránh mặt Hùng.

Cô bước vào phòng tắm phụ, khóa cửa cẩn thận. Cô bật vòi sen, để nước nóng xả xuống xua đi sự căng thẳng. Cô thư giãn, tận hưởng hơi nước và sự yên tĩnh hiếm có.

Đúng lúc cô đang gội đầu, một âm thanh bất ngờ vang lên.

Có tiếng gõ cửa. Không phải là gõ mạnh, mà là gõ nhẹ, đều đặn.

"Ai đấy?" Linh hỏi vọng ra, giọng cô hơi khàn.

"Tôi," giọng Hùng vang lên ngoài cửa. Trầm, mạnh mẽ, và đầy uy quyền. "Cầu dao tổng bị nhảy, và tôi nghĩ nó nằm ở phòng tắm phụ."

Linh căng thẳng. "Không thể nào! Tôi đang tắm! Anh chờ một chút!"

"Tôi không chờ được," Hùng nói, giọng điệu kiên quyết không cho phép từ chối. "Tôi có cuộc họp trực tuyến quan trọng lúc 7 giờ tối. Cô có thể khóa cửa lại, nhưng cô phải mở cửa sổ thông gió để tôi kiểm tra bảng điện tổng ở phía ngoài."

Linh thở dài bực bội. Cô nhanh chóng quấn chiếc khăn tắm mỏng quanh cơ thể, cảm thấy vô cùng khó chịu với tình huống này.

Cô hé cửa, chỉ đủ để lọt cánh tay và mở khóa cửa sổ thông gió.

"Xong rồi đấy. Anh làm nhanh lên," Linh nói qua cánh cửa.

Hùng không đáp lại. Linh nghe tiếng anh ta lách cách với bảng điện. Nhưng sau đó, cô nghe thấy một tiếng động khác, gần hơn, như tiếng chân anh ta đang bước vào phòng tắm.

"Anh làm gì đấy?" Linh hoảng hốt, siết chặt chiếc khăn.

"Nút bấm quá cứng," giọng Hùng vang lên, gần sát vách ngăn. "Tôi cần nhờ cô một chút."

Linh miễn cưỡng mở hé cửa phòng tắm, khuôn mặt cô đỏ bừng vì hơi nước nóng và sự xấu hổ. Hùng đang đứng sát cửa, ánh mắt anh ta lướt nhanh qua cơ thể cô. Chiếc khăn tắm quấn quanh người cô gần như không che được gì.

"Cầm lấy cái này," Hùng đưa cho cô một chiếc tua vít nhỏ. "Đứng ở đây, nhấn nút đó thật mạnh khi tôi đếm. Ba... Hai..."

Linh căng thẳng nhìn anh ta, đôi mắt cô chạm vào đôi mắt anh ta. Cô có thể thấy rõ sự khao khát dâng lên trong đôi mắt lạnh lùng đó, một sự bùng cháy không hề che giấu.

Hùng không đếm đến 'Một'. Thay vào đó, anh ta đột ngột đưa tay ra, chạm nhẹ vào vành tai cô, vuốt ve một lọn tóc ướt dính vào cổ cô.

"Thứ lỗi," anh ta thì thầm, giọng nói gần như một tiếng rên rỉ. "Tôi nghĩ, tôi nên kiểm tra độ nhạy cảm của cô trước khi bắt đầu công việc."

Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng sự căng thẳng giới tính giữa họ đã bùng nổ. Linh không thể thở được. Cô không đẩy anh ta ra.

Hùng biết rõ anh ta đã vượt qua mọi quy tắc. Nhưng anh ta không dừng lại. Anh ta lùi lại một chút, nụ cười nửa miệng lại xuất hiện.

"Nhấn nút đi, cô Linh. Sau đó, tôi hứa, tôi sẽ không làm phiền cô nữa."

Linh làm theo một cách máy móc, ấn nút, và điện lại sáng. Hùng rời đi ngay lập tức, không nói thêm một lời nào.

Linh đứng trong phòng tắm, chiếc khăn tắm rơi xuống sàn mà cô không hay biết. Cơ thể cô run lên vì sự giận dữ, sự bối rối, và một cảm xúc khác mà cô không dám gọi tên.

Hùng đã vượt qua ranh giới. Anh ta đã thách thức cô.

Linh nhìn vào gương. Cô thấy chính mình, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp. Cô biết rằng, sự giận dữ này đã bị pha trộn bởi một cảm xúc hoàn toàn khác: sự khao khát.

Cuộc chiến trong căn hộ 3502 này sẽ không chỉ là tranh chấp quyền sở hữu. Nó đã trở thành một trò chơi nguy hiểm của lửa và rơm.

Hết Chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×