lửa âm ỉ nơi góc nhà

Chương 10: SỰ HOẢNG LOẠN BUỔI SÁNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm "khám phá phòng tắm" đầy mạo hiểm, Linh và Hùng thức dậy trong phòng Master Suite. Linh là người thức dậy trước. Cô nằm im, nhìn khuôn mặt Hùng đang ngủ say. Anh ta trông dịu dàng và thư thái, khác hẳn với vẻ lạnh lùng và cảnh giác thường thấy.

Sự bình yên đó kéo dài không lâu. Khi Linh nhìn quanh căn phòng, sự hoảng loạn bắt đầu dâng lên trong lòng cô.

Mình đang làm gì thế này?

Linh ngồi bật dậy. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Từ hai kẻ thù không đội trời chung, họ đã trở thành người yêu chỉ sau vài đêm "bạn cùng phòng bất đắc dĩ". Cô yêu Hùng, nhưng cô vẫn sợ hãi tốc độ phát triển của mối quan hệ này.

Cô sợ rằng Hùng chỉ coi đây là một cuộc phiêu lưu thể xác để giải tỏa căng thẳng công việc, và rằng cô, một nhà thiết kế tự do, không đủ ổn định cho một người đàn ông thành đạt và kỹ tính như anh ta.

Linh nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi của Hùng còn vương mùi hương nam tính của anh, lặng lẽ trốn khỏi phòng Master Suite. Cô về phòng mình, cố gắng sắp xếp lại mọi thứ, như thể việc dọn dẹp không gian vật lý sẽ giúp cô dọn dẹp được sự hỗn loạn trong cảm xúc.

Hùng thức dậy và nhận ra Linh đã đi. Anh ta cảm thấy hụt hẫng. Anh ta đi thẳng đến phòng Linh. Cửa không khóa.

Linh đang đứng trước gương, cố gắng che đi vết hằn đỏ mờ trên cổ bằng kem che khuyết điểm.

"Em làm gì vậy?" Hùng hỏi, giọng anh ta mang theo sự trách móc.

Linh giật mình quay lại. "Anh Hùng! Anh nên gõ cửa chứ."

"Anh đã quen với việc không cần gõ cửa phòng em rồi, Linh. Và tại sao em lại trốn?" Hùng bước vào, nhíu mày nhìn hành động của cô.

"Tôi không trốn," Linh đáp, quay mặt đi. "Tôi chỉ... tôi cần về phòng của mình. Chúng ta đã thỏa thuận là giữ bí mật mà."

Hùng tiến đến, dùng tay kéo Linh quay lại. "Bí mật, không phải trốn tránh. Và anh không thích cách em cứ tránh mặt anh mỗi sáng như thế này."

"Tôi... tôi chỉ sợ," Linh thú nhận, giọng cô run rẩy. "Sợ rằng đây chỉ là một sự bồng bột. Sợ rằng khi vấn đề căn hộ được giải quyết, anh sẽ lại trở về với cuộc sống riêng của anh. Anh quá hoàn hảo, Hùng. Còn tôi thì quá bừa bộn."

Hùng siết chặt eo cô. "Nghe đây, Linh. Anh đã nói với em rằng em là sự hỗn loạn đẹp đẽ của anh. Anh đã bị mắc kẹt trong sự kiểm soát và quy tắc của chính mình suốt nhiều năm. Em đã đến và phá vỡ tất cả. Em nghĩ anh sẽ dễ dàng buông tay sao?"

"Nhưng..." Linh cố gắng biện minh.

"Không có 'nhưng'," Hùng cắt ngang lời cô. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Linh. "Cả thể xác và tinh thần của anh đều đã hoàn toàn bị em chiếm hữu. Anh yêu em, Linh. Đó không phải là bồng bột, đó là sự thật. Và anh muốn em thừa nhận rằng em cũng cảm thấy như vậy."

Linh cảm thấy sự ấm áp và chân thành từ lời nói của Hùng. Cô buông bỏ sự phòng thủ của mình.

"Em yêu anh, Hùng," Linh thì thầm, ôm lấy cổ anh ta.

Hùng mỉm cười. "Tốt. Giờ thì, anh phải đi tắm. Anh có cuộc họp quan trọng với chủ đầu tư."

Anh ta buông cô ra, nhưng ngay khi anh ta bước đến cửa, một sự cố hài hước xảy ra.

Vì sự gấp gáp, Linh quên mất rằng cô đang mặc áo sơ mi của Hùng. Khi cô quay lưng lại, chiếc áo sơ mi tuột khỏi vai cô, để lộ chiếc áo ngực và lưng trần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×