Hùng đứng sững lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi tuột khỏi vai Linh, để lộ đường cong quyến rũ và chiếc áo ngực ren. Ánh mắt anh ta từ sự khó chịu giả tạo chuyển sang sự khao khát không thể che giấu.
1. Giải quyết Sự Cố Sáng Sớm
Hùng không nói một lời nào, anh ta bước nhanh đến chỗ Linh. Anh ta nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô, từ từ kéo chiếc áo sơ mi xuống hẳn, để nó rơi xuống sàn. Anh ta không vội vã, chỉ nhìn vào mắt cô, truyền tải tất cả sự khao khát anh ta cảm nhận được.
"Em nghĩ em có thể rời khỏi phòng anh mà không có hình phạt sao, cô Linh?" Hùng thì thầm, giọng anh ta khàn đặc.
"Anh đã nói, em là sự hỗn loạn của anh," Hùng nói, cúi xuống đặt một nụ hôn chiếm hữu lên cổ cô, ngay trên vết hằn mà cô cố gắng che giấu. Nụ hôn không kéo dài, nhưng đủ để Linh cảm thấy đầu óc quay cuồng.
"Ngủ lại một chút đi. Anh sẽ tắm và đi làm. Đừng trốn nữa. Và hãy mặc đồ của em, anh không muốn em bị phân tâm cả ngày chỉ vì mùi hương của anh," Hùng nói, hôn nhẹ lên môi cô một lần cuối, rồi đi thẳng vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Linh đứng đó, vừa xấu hổ, vừa thỏa mãn. Cô biết, cô không thể trốn khỏi anh ta.
2. Xung đột Bên ngoài và Lệnh Cấm Khẩn
Mười lăm phút sau, Linh đang mặc quần áo thì điện thoại rung. Là luật sư của cô.
"Cô Linh, có vấn đề lớn rồi," luật sư nói, giọng căng thẳng. "Phía công ty bất động sản và luật sư của Trần Minh Hùng vừa gửi thông báo khẩn. Họ tìm thấy một điều khoản trong hợp đồng gốc, yêu cầu một buổi họp ba bên ngay tại căn penthouse trong vòng hai giờ để kiểm tra tình trạng sử dụng hiện tại và chốt phương án bồi thường. Điều này có nghĩa là, màn kịch đối đầu của hai người phải được diễn ra ngay lập tức và hoàn hảo."
Linh cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. "Hai giờ? Nhưng... nhưng mọi thứ đang quá thân mật. Chúng tôi cần chuẩn bị."
"Không kịp đâu, cô Linh. Họ muốn gây áp lực. Cô phải sẵn sàng diễn kịch. Hãy nhớ: Oan Gia Khó Ưa, Cực Kỳ Căm Ghét Nhau!"
Linh cúp máy, chạy ngay đến cửa phòng tắm, nơi Hùng đang cạo râu.
"Hùng! Kế hoạch bị phá vỡ rồi! Họ sẽ đến đây trong hai giờ. Chúng ta phải hành động như kẻ thù không đội trời chung ngay lập tức! Dọn dẹp hết mọi dấu vết!"
Hùng tắt máy cạo râu, nhìn cô qua gương. Anh ta mỉm cười sắc lạnh. "Tuyệt vời. Anh thích những trò chơi đòi hỏi sự tập trung cao độ."
3. Màn Kịch Lạnh Lùng
Hai người nhanh chóng hành động: Họ dọn dẹp tất cả các dấu vết thân mật, thay chăn ga, cất những vật dụng chung, và Hùng lén mang tất cả đồ dùng cá nhân của mình từ phòng Linh về phòng Master Suite.
Đúng hai giờ sau, luật sư của Linh, luật sư của Hùng, và đại diện công ty bất động sản bước vào căn penthouse.
Hùng và Linh đứng ở hai đầu đối diện của phòng khách, cách xa nhau đúng mười mét, nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh như băng.
"Chào các vị," Hùng nói, giọng anh ta cứng rắn. "Tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa ở cùng căn hộ với cô Ngô Hoàng Linh này. Sự bừa bộn của cô ấy đang hủy hoại không gian sống của tôi."
Linh đáp trả ngay lập tức: "Tôi cũng vậy. Anh ta đã chiếm đoạt phòng lớn nhất, và thói quen làm việc muộn của anh ta đang làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của tôi."
Đại diện công ty bất động sản bắt đầu kiểm tra. Họ đi qua phòng khách, phòng bếp.
Phòng Bếp: Linh chỉ vào một vết bẩn nhỏ trên mặt bếp (cố ý làm). "Hãy xem! Anh ta luôn để lại vết bẩn trong lãnh thổ chung!"
Hùng (trừng mắt): "Cô Linh đang nói dối để trục xuất tôi."
4. Bí Mật Suýt Bại Lộ
Đoàn người bước đến hành lang giữa hai phòng ngủ. Luật sư của Hùng đề nghị kiểm tra các phòng ngủ để xác định tình trạng sử dụng và thiệt hại.
Linh cảm thấy hoảng hốt. Hùng cũng nhận ra sự nguy hiểm. Họ đã dùng chung phòng Master Suite quá nhiều lần, và bất cứ chi tiết nhỏ nào cũng có thể tố cáo họ.
"Không cần thiết!" Linh lớn tiếng. "Phòng ngủ là không gian riêng tư. Anh ta đã chiếm đoạt phòng lớn nhất. Tôi đã phải chịu thiệt rồi."
Hùng nhanh chóng can thiệp. "Cô Linh nói đúng. Chúng ta không cần phải vào phòng ngủ. Chỉ cần xác nhận rằng tôi đang sử dụng phòng Master Suite, và cô Linh đang sử dụng phòng phụ. Chúng tôi đã có thỏa thuận miệng về việc chia sẻ không gian chung."
"Thỏa thuận?" Luật sư của Linh nhíu mày. "Tôi tưởng hai người là kẻ thù?"
Hùng và Linh nhìn nhau. Đây là khoảnh khắc quyết định.
Linh bước lên, đứng gần Hùng hơn mức cho phép, chỉ cách anh ta vài centimet.
"Đúng là kẻ thù," Linh nói, giọng cô đầy vẻ chán ghét giả tạo. "Nhưng chúng tôi đều là người chuyên nghiệp. Thỏa thuận là để giữ cho chúng tôi không giết nhau trước khi vấn đề được giải quyết. Anh ta có phòng Master, tôi có phòng phụ. Xong."
Hùng và Linh đồng thời quay lưng lại, che giấu sự gần gũi vừa tạo ra.
5. Lời Cầu Hôn Giữa Trận Chiến
Sau khi các bên rời đi, Hùng và Linh đổ sụp xuống sofa.
"Suýt nữa thì xong đời," Linh thở phào. "Em không thể tin được là anh đã cứu em."
"Chúng ta cứu nhau," Hùng đáp, nắm lấy tay cô. "Nhưng sự giằng co này không thể kéo dài. Anh có tin tốt và tin xấu."
Hùng nhìn thẳng vào mắt Linh. "Tin tốt: Luật sư của anh tìm thấy một sơ hở về việc công ty bất động sản đã gian lận hợp đồng. Chúng ta có thể buộc họ bồi thường và cho một trong hai chúng ta giữ lại căn hộ."
Linh phấn khích: "Tuyệt vời! Vậy là căn hộ của em sẽ được an toàn!"
Hùng lắc đầu. "Đó là tin xấu. Anh đã nói với luật sư của mình rằng anh không muốn nhận bồi thường. Anh muốn... chia sẻ căn hộ này với em, mãi mãi."
Linh ngỡ ngàng. "Ý anh là sao?"
Hùng rút từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhẫn nhỏ, mở nó ra. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh nắng chiều.
"Anh muốn cưới em, Linh. Anh muốn căn hộ này là của chúng ta, không phải của riêng anh, cũng không phải của riêng em. Nó là nơi sự hỗn loạn của em đã tìm thấy sự kiểm soát của anh. Chúng ta không thể sống xa nhau nữa."
"Nếu chúng ta kết hôn, tranh chấp sẽ kết thúc. Chúng ta sẽ tuyên bố với mọi người rằng, cặp đôi oan gia này đã yêu nhau và quyết định giữ lại căn hộ để làm tổ ấm của họ. Sẽ không còn ai nghi ngờ sự thân mật trong hành lang nữa."
Linh cảm thấy nước mắt dâng trào. Cô bật cười. "Vậy, Kiến trúc sư Trần Minh Hùng, anh đang cầu hôn em chỉ vì anh không thể chịu đựng được việc giữ bí mật và không thể sống thiếu em sao?"
"Chính xác," Hùng đáp, ánh mắt anh ta đầy tình yêu. "Em có chịu cưới anh, và chia sẻ cuộc đời lẫn căn penthouse này với anh không, cô Ngô Hoàng Linh?"
Linh gật đầu, hôn anh ta, một nụ hôn chứa đựng tất cả sự cam kết và tình yêu. "Em đồng ý. Nhưng anh phải hứa. Anh sẽ để em bừa bộn một nửa căn hộ."
"Anh hứa," Hùng đáp, đeo chiếc nhẫn vào tay cô. "Và anh hứa, anh sẽ không bao giờ để em lạnh nữa."
Màn kịch đối đầu đã kết thúc. Giờ là lúc họ chuẩn bị cho màn kịch lớn hơn: Màn kịch Hạnh Phúc Mãi Mãi.