Năm cuối đại học. Mùa xuân mang theo sự mệt mỏi và những lời hứa hẹn về tương lai, nhưng với Hạ Thiên, nó chỉ là sự chán chường tột độ. Cô chống cằm, mái tóc đen lượn sóng buông lơi trên vai, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường. Tiết học này là môn triết học chuyên sâu, bắt buộc cho luận văn tốt nghiệp, nhưng giảng viên mới, người được đồn đại là thiên tài du học, đã đến muộn mười phút.
Một tràng xì xào bắt đầu lan ra khắp giảng đường A2. Thiên thở dài, chuẩn bị đứng dậy bỏ về thì cánh cửa bật mở.
Ánh sáng rực rỡ của hành lang ùa vào, phác họa rõ ràng hình bóng người đàn ông vừa bước vào. Hầu hết các giáo sư ở khoa Triết đều luống tuổi, tóc muối tiêu và áo vest vải tweed nhăn nhúm. Nhưng người này thì khác.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám than hoàn hảo, cổ áo cứng cáp, chiếc cà vạt lụa thắt nút Windsor gọn gàng. Chiếc áo vest đen đặt trên tay, lộ ra vóc dáng cao lớn, vai rộng mà chiếc áo sơ mi cũng không thể che giấu hoàn toàn. Gương mặt anh... không chỉ đẹp trai, mà còn có một vẻ lạnh lùng, sắc nét như được điêu khắc từ đá cẩm thạch. Đôi mắt đen sâu thẳm, gần như không có cảm xúc, lướt qua cả giảng đường, dừng lại vài giây ở Thiên, sau đó nhanh chóng chuyển đi.
“Xin lỗi vì sự chậm trễ,” giọng anh vang lên, trầm thấp, âm vực quyến rũ đến mức Thiên cảm thấy có một luồng điện chạy dọc sống lưng. “Tôi là Giang Diên, sẽ phụ trách môn ‘Triết Học Hiện Đại và Lý Tính’ của các bạn. Chúng ta bắt đầu.”
Anh đặt chồng sách xuống bục giảng. Không giới thiệu dài dòng, không mỉm cười xã giao. Anh ta giống như một vị thần cai quản tri thức, không quan tâm đến sự ngưỡng mộ hay sợ hãi của con người.
Tiết học trôi qua trong bầu không khí bị áp chế. Giang Diên bắt đầu bằng một câu hỏi: “Theo bạn, đâu là giới hạn của Lý tính Tự do trong một xã hội bị áp đặt bởi Quyền lực Cấu trúc?”
Các sinh viên bắt đầu trả lời bằng những lý thuyết sách vở. Anh lắng nghe, đôi khi gật đầu nhẹ, nhưng Thiên biết anh đang chờ đợi điều khác. Cô cảm thấy thử thách này đang được đặt ra cho chính cô. Vị giáo sư này không muốn sự lặp lại, anh muốn sự nổi loạn.
Thiên hạ bút, đặt bút bi lên bàn, thu hút sự chú ý của anh.
“Thưa giáo sư,” cô nói, giọng nói rõ ràng và hơi sắc sảo. “Giới hạn không nằm ở lý tính hay quyền lực. Nó nằm ở ham muốn.”
Giang Diên ngước nhìn cô, đôi mắt anh lần đầu tiên dừng lại lâu hơn hai giây, mang theo một chút ngạc nhiên, một chút thích thú, và rất nhiều sự dò xét.
“Ham muốn?” anh nhắc lại.
“Vâng. Lý tính tự do chỉ là một vỏ bọc đạo đức. Con người hành động dựa trên khao khát tự nhiên, thậm chí dục vọng bản năng của mình. Quyền lực cấu trúc chỉ là phương tiện để kìm hãm hoặc điều chỉnh những khao khát đó. Nếu một người khao khát điều cấm kỵ—ví dụ, khao khát sự hủy diệt quyền lực đó—lý tính của họ sẽ trở thành công cụ để đạt được khoái cảm của sự hủy diệt,” Thiên giải thích, ánh mắt cô hoàn toàn đối diện với anh, không hề né tránh. Cô đang nói về triết học, nhưng cô cũng đang nói về một điều gì đó rất riêng tư.
Giang Diên lặng thinh. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, một cử động gần như vô hình, nhưng Thiên đã bắt được nó. Cái nhếch môi đó như một lời chấp thuận, một lời khiêu khích thầm kín.
“Một quan điểm táo bạo, Hạ Thiên,” anh nói. Anh nhớ tên cô. “Vậy, nếu ham muốn là động lực, cô có tin vào việc kiềm chế ham muốn vì một mục đích cao cả hơn không?”
Thiên cười thầm. Mục đích cao cả? Cô biết rõ vị giáo sư này đang có một hôn ước với con gái của Hiệu trưởng, một sự kết hợp hoàn hảo về địa vị và tri thức. Đó có phải là mục đích cao cả không? Hay chỉ là một chiếc lồng bằng vàng?
“Kiềm chế chỉ là hoãn lại sự thỏa mãn, thưa giáo sư,” cô trả lời, giọng cô trầm hơn một chút, mang theo một sự gợi cảm không chủ ý. “Một ham muốn bị kìm nén chỉ càng trở nên mạnh mẽ và đột phá hơn khi nó được giải phóng. Giống như việc nén lò xo. Lực phản lại sẽ luôn mạnh mẽ hơn lực nén ban đầu.”
Không khí trong giảng đường dường như đặc quánh lại. Các sinh viên khác nhìn nhau, rồi nhìn Giang Diên, chờ đợi sự phản bác của anh.
Giang Diên gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bục gỗ, làm vang lên một tiếng "cốc" khô khan. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào Thiên, ánh nhìn đó giờ đây không còn là sự dò xét nữa, mà là sự đối đầu. Nó chứa đựng một áp lực quyền lực mãnh liệt, một thách thức không lời rằng: Cô có dám đối diện với ham muốn mà cô vừa mô tả không?
“Tuyệt vời,” anh nói, nhưng không phải bằng giọng khen ngợi, mà bằng giọng khẳng định. “Cô đã mở ra một chủ đề đáng để thảo luận trong chương trình nghiên cứu của tôi. Tôi muốn cô chuẩn bị một bài trình bày cá nhân về vấn đề này. Gặp tôi tại văn phòng sau giờ học.”
Câu nói đó giống như một lệnh cấm, một lời mời gọi nguy hiểm.
Khi tan học, Giang Diên thu dọn đồ đạc một cách chậm rãi, bình tĩnh đến đáng sợ. Thiên là người cuối cùng rời đi. Cô tiến đến, bước chân chậm rãi. Mùi hương gỗ đàn hương và da thuộc từ anh lan tỏa, làm không gian nhỏ hẹp xung quanh bục giảng trở nên ngột ngạt một cách quyến rũ.
“Giáo sư,” cô gọi.
“Tôi nghĩ tôi đã nói là gặp cô tại văn phòng, Hạ Thiên.” Anh không nhìn cô, vẫn sắp xếp tài liệu.
“Tôi muốn biết, khi nào một người nên cho phép lò xo ham muốn của mình được bật ra, thưa Giáo sư Diên?” Thiên nói, cô cố ý dùng cái tên thân mật hơn.
Giang Diên dừng lại, tay anh nắm chặt tập tài liệu. Anh xoay người, đối diện với cô. Khoảng cách giữa họ chưa đầy một bước chân. Quá gần. Cô có thể thấy rõ sự căng thẳng trong quai hàm anh và một tia lửa cháy bỏng ẩn sâu trong đôi mắt đen.
“Hạ Thiên,” anh gằn giọng, giọng nói trầm xuống, mang theo một âm thanh cảnh cáo đầy nguy hiểm. “Cô là sinh viên của tôi. Tôi là cố vấn của cô. Cô đang thử thách ranh giới của tôi, và cô nên biết ranh giới của tôi rất rõ ràng và cứng rắn.”
Anh nghiêng người xuống một chút, sự áp chế về thể chất đè nặng lên cô. Cô không lùi bước.
“Tôi không thích những ranh giới cứng rắn, Giáo sư,” cô thì thầm, cô đã quyết định táo bạo đến cùng. Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào chiếc khuy măng sét kim loại trên cổ tay áo sơ mi anh. “Chúng luôn khiến người ta tò mò muốn biết, liệu chúng có thể bị uốn cong không.”
Tay anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, nhưng không đẩy ra, chỉ ghì giữ nó lại. Lòng bàn tay ấm áp của anh dán chặt vào mu bàn tay lạnh của cô. Khoảnh khắc tĩnh lặng đó kéo dài vô tận. Đó là cú chạm đầu tiên không có mục đích học thuật, một sự kết nối bất ngờ, cháy bỏng.
Anh siết nhẹ cổ tay cô, đủ đau để cô biết anh đang kiềm chế.
“Cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm, Hạ Thiên,” Giang Diên nói, giọng anh trầm và khàn đến mức chỉ Thiên mới nghe thấy. “Và tôi là người thiết lập luật chơi.”
Anh buông cô ra, quay người bước đi, bỏ lại hơi ấm của anh và mùi hương cám dỗ. Thiên đứng đó, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp, lạnh lùng của anh, tim cô đập thình thịch.
Luật chơi sao? Thiên thầm nghĩ, mỉm cười đầy thách thức. Em sẽ là người phá vỡ chúng, Giáo sư.