lửa dưới lớp vải cấm kỵ

Chương 2: Cú Chạm Sau Cánh Cửa Thư Viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời mời gặp mặt cá nhân của Giáo sư Giang Diên không phải là một vinh dự, mà là một sự trừng phạt ngọt ngào dành cho sự táo bạo của Hạ Thiên. Cô biết rõ anh muốn chứng minh rằng: Quyền lực Cấu trúc (giáo sư và sinh viên) của anh vẫn mạnh hơn Ham muốn Tự do (sự khiêu khích của cô).

Cô đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị, không phải cho bài trình bày, mà cho việc xuất hiện của mình. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng được cài lỏng một nút, lộ ra xương quai xanh tinh tế. Chiếc váy bút chì màu đen ôm sát, nhấn mạnh những đường cong, nhưng vẫn giữ được vẻ chuyên nghiệp cần thiết. Vừa đủ để nói rằng cô đang nghiêm túc với học thuật, và rất nghiêm túc với sự chú ý của anh.

Văn phòng của Giang Diên nằm trong một khu nhà cổ kính, tĩnh lặng. Cô gõ cửa, chờ đợi, tim đập nhanh không phải vì sợ hãi, mà vì sự mong đợi.

"Vào đi."

Giọng anh trầm và dứt khoát. Cô bước vào. Căn phòng rộng rãi, ngập tràn sách vở và ánh nắng chiều. Giang Diên đang đứng bên cửa sổ, tay cầm một tách trà bốc hơi nhẹ. Anh đã cởi áo vest, chỉ còn chiếc sơ mi màu than gài kín mít, khiến cô hình dung về cơ bắp rắn chắc ẩn dưới lớp vải.

"Ngồi đi, Hạ Thiên." Anh chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình.

Anh không ngồi. Anh giữ khoảng cách, đứng đó như một vị giám khảo. Bàn làm việc của anh là một rào cản vật lý giữa họ.

"Cô đã chuẩn bị gì cho bài trình bày về việc kìm nén và giải phóng ham muốn?" anh hỏi, giọng điệu hoàn toàn lạnh nhạt, như thể họ đang thảo luận về thời tiết.

Thiên đặt bản nháp lên bàn. "Em đã nghiên cứu về triết học siêu hình và mối liên hệ với bản năng con người, thưa giáo sư. Em cho rằng sự kìm nén không chỉ tạo ra sự giải phóng mạnh mẽ, mà còn tạo ra hấp lực đặc biệt. Người ta khao khát thứ bị cấm kỵ, không phải vì bản chất của nó, mà vì cảm giác tội lỗi mà nó mang lại."

Giang Diên nhấp một ngụm trà, đôi mắt đen nhìn sâu vào cô. "Cô nói đúng, cảm giác tội lỗi đi kèm với khoái cảm là một chủ đề cổ điển. Nhưng cô đang cá nhân hóa nó quá nhiều. Triết học cần sự khách quan, Hạ Thiên."

"Liệu có tồn tại sự khách quan tuyệt đối khi chúng ta đang thảo luận về bản chất con người không, thưa giáo sư? Em đang sử dụng lý trí để mổ xẻ hành động của chính mình, đó chính là sự khách quan của em." Cô đáp trả, ánh mắt thẳng thắn, không khoan nhượng.

"Vậy, hãy nói về hành động của cô trong phòng học hôm qua. Sự khiêu khích đó có phải là một hành động triết học hay chỉ là sự bốc đồng?" Anh dồn cô vào chân tường, giọng nói anh không tăng âm lượng, nhưng sức nặng của nó thì gấp bội.

Thiên mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và nguy hiểm. "Đó là một hành động triết học nhằm thử nghiệm ranh giới của giáo sư. Em muốn xem, một người đàn ông đặt lý tính lên hàng đầu, có thể duy trì sự kiểm soát của mình khi đối mặt với ham muốn một cách trực tiếp không."

Giang Diên đặt tách trà xuống, tiếng chạm vang lên trong không gian yên ắng. Anh bắt đầu bước đi. Anh lách qua rào chắn bàn làm việc, đi dọc theo giá sách sau lưng cô. Mùi đàn hương và da thuộc lại bao trùm, mạnh mẽ hơn trong không gian kín.

"Và kết quả thử nghiệm của cô là gì?" anh hỏi, giọng anh gần hơn, trầm hơn.

"Em chưa có kết quả rõ ràng. Giáo sư chỉ ghì giữ tay em. Em muốn thấy lực phản của lò xo nén đó mạnh đến mức nào," cô nói, quay đầu lại để nhìn anh, cố tình xoay người một cách gợi cảm, khiến chiếc váy bút chì căng lên.

Anh dừng lại ngay sau lưng cô. Khoảng cách này quá thân mật đối với mối quan hệ giáo sư - sinh viên. Cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào tóc mình, cảm nhận được sức nặng vật lý của cơ thể anh.

Giang Diên không trả lời ngay. Anh đưa tay lên giá sách, cố tình với lấy một cuốn sách dày. Cô phải ngửa cổ lên mới nhìn thấy, và hành động này khiến cô căng người về phía sau một chút.

"Tài liệu này sẽ giúp cô," anh nói, giọng anh khàn khàn hơn một chút.

Trong khoảnh khắc anh với tay lên, cơ thể anh quẹt ngang vai cô. Sau đó, khi anh hạ cuốn sách xuống, tay anh vô tình (hay cố ý?) chạm vào eo cô. Không phải một cái chạm nhẹ, mà là một cú áp lực kéo dài chưa đầy hai giây. Cô cảm thấy nhiệt độ từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải, in dấu lên da thịt.

Cơ thể Thiên run rẩy không kiểm soát. Cô cắn môi dưới để kìm lại tiếng thở dốc.

"Cẩn thận, Hạ Thiên," Giang Diên nói, giọng anh trở lại vẻ lạnh lùng ngay lập tức. "Những cuốn sách này nặng lắm."

Anh đặt cuốn sách dày cộp vào tay cô, buộc cô phải xoay người lại. Cuốn sách nặng đến mức tay cô hơi run.

"Đây là cuốn 'Eros và Văn Minh' của Marcuse. Ông ta phân tích mối quan hệ giữa dục vọng (Eros) và sự kiểm soát của xã hội. Hy vọng nó sẽ giúp cô hiểu hơn về sự kìm nén, cũng như về hậu quả của nó."

Thiên ôm cuốn sách, nhưng tâm trí cô vẫn dính vào cú chạm vô tình vừa rồi. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, và cô thấy. Không còn là vẻ lạnh lùng nữa. Có một sự dao động, một tia mê hoặc thoáng qua trong đáy mắt anh, bị che giấu nhanh chóng bằng sự chuyên nghiệp.

"Em hiểu rồi, thưa giáo sư," cô nói, giọng cô khản đặc. "Cảm ơn vì đã chỉ bảo."

"Về đi. Và chuẩn bị cho buổi trình bày thật tốt," anh nói, quay lưng về phía cửa sổ, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện.

Khi Thiên bước đến cửa, cô dừng lại.

"Giáo sư," cô gọi.

Giang Diên không quay lại. "Chuyện gì nữa, Hạ Thiên?"

"Em tin rằng em đã có được kết quả thử nghiệm đầu tiên, thưa giáo sư," cô nói, giọng cô đầy thách thức. "Lò xo nén của giáo sư, nó đã rung động."

Giang Diên vẫn đứng bất động, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiều tô vẽ bóng lưng anh, nhưng không thể làm tan chảy sự cứng nhắc của anh. Sau một lúc im lặng chết chóc, anh mới lên tiếng.

"Ranh giới đạo đức không chỉ là thứ tôi tự đặt ra, Hạ Thiên. Nó còn là sự bảo vệ cho cô. Đừng làm tôi mất kiên nhẫn," anh nói, giọng nói thấp đến mức nghe như một lời đe dọa cá nhân.

"Lời đe dọa đó nghe khiêu gợi đấy, thưa giáo sư," Thiên thì thầm, sau đó nhanh chóng xoay người, mở cửa và bước ra ngoài, để lại Giáo sư Giang Diên một mình trong văn phòng, chìm trong ánh nắng tà tà và hương thơm khiêu khích mà cô để lại.

Cánh cửa đóng lại. Giang Diên vẫn đứng đó vài giây trước khi anh siết chặt bàn tay đang run rẩy, nơi vừa chạm vào eo cô. Anh quay lại, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế da nơi cô vừa ngồi, như thể vẫn còn thấy bóng hình gợi cảm của cô.

Mẹ kiếp, anh rủa thầm. Cô sinh viên này là một thảm họa đối với sự nghiệp và lý trí đã được xây dựng hoàn hảo của anh. Anh phải đẩy cô ra, nhưng lực hấp dẫn giữa họ, giống như lực phản của lò xo, đang mạnh hơn bất cứ định luật vật lý hay đạo đức nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×