lửa dưới lớp vải cấm kỵ

Chương 7: Chiếc Khuy Áo Bị Đánh Rơi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự trừng phạt trong văn phòng nghiên cứu kết thúc trong sự im lặng nặng nề. Khi cơn say đắm qua đi, Hạ Thiên và Giang Diên đều cảm thấy sự ghê tởm và tuyệt vọng về những gì họ vừa làm. Đặc biệt là Giang Diên, anh là người có nhiều thứ để mất nhất.

Giang Diên quay lưng lại, cố gắng chỉnh trang lại trang phục. Anh mặc lại chiếc áo sơ mi rách cúc, cố gắng thắt lại chiếc cà vạt đã bị vứt bỏ. Vẻ lạnh lùng và khắc kỷ lại trở về, nhưng Hạ Thiên biết đó chỉ là một lớp vỏ mỏng manh.

"Cô về đi," anh ra lệnh, giọng anh vẫn còn khàn khàn vì những lời thì thầm nhục dục vừa rồi.

Hạ Thiên đứng dậy khỏi bàn, cô mặc lại chiếc áo sơ mi rách của mình, nhặt nhạnh tài liệu văng vãi. Cảm giác lạnh lẽo của lý trí đã trở lại, đè nặng lên mọi tế bào của cô.

"Giáo sư," cô gọi, giọng cô mềm mỏng.

Giang Diên không quay lại. "Đừng nói gì cả, Hạ Thiên."

"Đây là lỗi của cả hai chúng ta. Đừng tự trách mình," cô nói, nhưng cô biết anh không muốn nghe sự an ủi đó.

Anh xoay người lại, ánh mắt anh quắc lên đầy sự tự trách. "Tôi là giáo sư của cô. Tôi là người có trách nhiệm. Cô là sinh viên của tôi. Tôi đã vi phạm mọi quy tắc đạo đức chỉ vì một cơn ham muốn bẩn thỉu."

"Nó không bẩn thỉu. Nó là sự thật," cô kiên quyết.

"Sự thật đó sẽ hủy hoại cô và tôi. Cô có biết hậu quả không?"

Hạ Thiên tiến lại gần anh, cô không sợ hãi sự giận dữ của anh. Cô chạm nhẹ vào bàn tay đang siết chặt của anh. "Em biết. Nhưng đó là lý do em muốn nó."

Giang Diên nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt anh đầy giằng xé. Cuối cùng, anh thở dài, một hơi thở thất bại. Anh không thể đẩy cô ra, vì anh vẫn khao khát cô.

"Về đi. Và đừng bao giờ nhắc lại chuyện này. Khóa luận của cô... tôi sẽ cho cô thêm thời gian để thêm chiều sâu cá nhân," anh nói, giọng anh đầy mỉa mai, ám chỉ đến chính sự vi phạm vừa rồi của họ.

Hạ Thiên gật đầu. Cô không muốn đẩy anh thêm nữa. Cô hiểu sự hối hận đang nuốt chửng anh.

Khi cô bước ra cửa, cô cúi xuống, nhặt một vật nhỏ rơi trên thảm. Đó là một chiếc khuy măng sét bằng bạc.

Nó không phải của anh. Nó là của hôn thê anh tặng. Hạ Thiên đã thấy nó một lần trong một bài báo về lễ đính hôn của họ.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc khuy măng sét, nó lấp lánh dưới ánh đèn. Cô biết rõ nó vừa rơi ra từ ống tay áo sơ mi của Giang Diên. Anh đã không nhận ra điều đó trong cơn bão dục vọng.

Đây không phải là một chiếc khuy áo bình thường. Nó là một manh mối nguy hiểm, một lời tố cáo thầm lặng.

Hạ Thiên xoay người lại. Giang Diên đang đứng ở giữa phòng, tựa người vào bàn, tay anh vẫn còn vuốt ve chiếc cà vạt, dường như đang tìm kiếm sự bình yên đã mất.

"Giáo sư," cô gọi.

Anh ngước nhìn. Ánh mắt anh trống rỗng.

"Em nghĩ... giáo sư đã đánh rơi cái này," cô nói, đưa tay về phía anh, mở lòng bàn tay.

Giang Diên nhìn thấy chiếc khuy măng sét. Khuôn mặt anh biến sắc ngay lập tức. Đây là một chiếc khuy anh chỉ đeo vào những dịp đặc biệt, và nó là quà đính hôn. Việc nó nằm trong văn phòng nghiên cứu của anh, ngay sau khi anh làm tình với sinh viên của mình, là một sự sỉ nhục và nguy hiểm tột độ.

Anh bước nhanh đến chỗ cô, gần như giật lấy chiếc khuy măng sét. Lần chạm này của họ đầy sự gấp gáp và tội lỗi.

"Cảm ơn cô," anh nói, giọng anh cứng ngắc, không còn sự giận dữ hay dục vọng, chỉ còn sự sợ hãi thuần túy.

Hạ Thiên mỉm cười, một nụ cười đầy hiểu biết và chia sẻ bí mật.

"Không có gì, thưa giáo sư. Lần sau, hãy thắt chặt hơn," cô nói, ám chỉ đến sự kiểm soát của anh.

Giang Diên nhét chiếc khuy măng sét vào túi quần, như thể nó là một vật thể gây cháy.

"Cô về đi," anh lặp lại, giọng anh là một lời cầu xin.

Hạ Thiên quay người, mở cửa và bước ra ngoài.

Nhưng khi cô đi qua hành lang, cô không hề hối hận. Cô cảm thấy chiến thắng. Cô đã có được sự thỏa mãn và sự chiếm hữu mà cô muốn.

Và khi cô đưa tay lên, chạm vào cổ mình, nơi vẫn còn hơi ấm và dấu vết của anh, cô phát hiện ra một điều.

Không phải chiếc khuy măng sét mà cô đưa cho anh.

Mà là một chiếc khuy khác. Chiếc khuy bị rách ra từ chiếc áo sơ mi của anh, trong cơn giận dữ và dục vọng của anh. Nó nằm gọn trong túi áo sơ mi rách của cô.

Hạ Thiên mỉm cười rạng rỡ. Đó là một chiếc khuy áo đơn giản, không phải kim loại quý. Nhưng nó là bằng chứng, là vật đính ước bí mật của họ. Nó tượng trưng cho sự sụp đổ của Giang Diên.

Cô có một bí mật mà không ai biết, và nó khiến cô cảm thấy quyền lực hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×