lửa dưới lớp vải cấm kỵ

Chương 6: Lời Phê Bình Mang Tính Sở Hữu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố tại quán bar Jazz, Giang Diên giữ khoảng cách một cách cực đoan. Anh không phản hồi email cá nhân của Hạ Thiên, chỉ giao tiếp qua trợ lý hoặc tin nhắn ngắn gọn về công việc. Anh không thể tha thứ cho cô vì đã dám khiêu khích và phô trương ham muốn của họ ở nơi công cộng.

Ba ngày sau, Hạ Thiên nộp bản nháp phần đầu tiên của khóa luận. Cô biết rõ nó hoàn hảo. Cô đã dành nhiều giờ để đảm bảo rằng nó không có lỗi ngữ pháp, và về mặt lý thuyết, nó gần như không thể chê vào đâu được.

Buổi tối, cô nhận được email yêu cầu gặp riêng trong văn phòng anh. Giang Diên đã trở lại với chiếc áo vest và cà vạt thắt chặt, hoàn toàn là Giáo sư Giang Diên lạnh lùng, xa cách.

Cô bước vào văn phòng. Anh đang đứng cạnh cửa sổ, cầm bản nháp của cô. Ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng căn phòng, không còn ánh nắng chiều vàng vọt và gợi cảm như lần trước.

"Ngồi đi, Hạ Thiên." Giọng anh khô khan, không cảm xúc.

Hạ Thiên ngồi xuống, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim cô đập nhanh vì sự mong đợi của một cuộc đối đầu.

Giang Diên không ngồi. Anh lật qua các trang giấy, khuôn mặt anh nghiêm nghị và phán xét.

"Phần đầu khóa luận này," anh bắt đầu, giọng anh vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Về mặt học thuật, nó hoàn hảo. Cô sử dụng tài liệu tham khảo chính xác, lập luận chặt chẽ."

Sự nhẹ nhõm thoáng qua trong Hạ Thiên. Cô mỉm cười. "Em cảm ơn, thưa giáo sư."

"Nhưng," anh ngắt lời, giọng anh đột ngột trở nên sắc lạnh và cá nhân. "Nó thiếu chiều sâu cá nhân."

Cô nhíu mày. "Em không hiểu. Đây là khóa luận, không phải nhật ký cảm xúc."

Giang Diên đặt tập giấy xuống bàn. Anh bước đến gần, bàn tay anh chống xuống mặt bàn, cúi người về phía cô, khiến khuôn mặt anh chỉ còn cách cô vài phân. Mùi gỗ đàn hương lạnh lùng bao trùm cô.

"Thế giới triết học của cô đang mô tả chỉ là sự sao chép khô khan. Nó thiếu sự trải nghiệm thực tế, Hạ Thiên. Tôi không thấy sự giằng xé của cô, sự đam mê của cô, hay thậm chí sự nổi loạn mà cô cố gắng trình bày trước mặt tôi ba ngày trước," anh nói, giọng anh trầm thấp, đầy đe dọa.

"Em đã diễn giải các lý thuyết một cách khách quan nhất có thể," cô cố gắng phản bác, mặc dù hơi thở cô bắt đầu dồn dập.

"Khách quan?" Anh cười khẩy, một nụ cười chế giễu và quyến rũ. "Cô nghĩ tôi không biết cô đang nghĩ gì khi viết những dòng này sao? Cô đang nói về sự kìm nén, nhưng cô lại đổ đầy dục vọng vào từng câu chữ."

"Giáo sư đang áp đặt cảm xúc cá nhân vào công việc của em," cô thách thức.

"Tôi đang áp đặt sự thật, Hạ Thiên. Cô đã biến sự kìm nén thành một trò chơi, và cô cố tình phô bày nó cho tôi thấy ở quán bar hôm trước. Cô khiến tôi mất kiểm soát, cô khiêu khích tôi trước mặt hôn thê của tôi, và bây giờ, cô lại đưa cho tôi một bài viết vô hồn?"

Anh giận dữ, nhưng sự giận dữ của anh lại quyến rũ một cách chết người.

"Em xin lỗi nếu giáo sư cảm thấy em đã vượt quá giới hạn," cô nói, cố ý không xin lỗi về hành động của mình.

Giang Diên không thể chịu đựng được sự trơ trẽn đó. Anh đưa tay ra, không phải để làm tổn thương, mà để chiếm hữu cô. Anh nắm lấy vai cô, siết chặt, sau đó đột ngột kéo mạnh cô đứng dậy khỏi ghế. Cơ thể cô va chạm mạnh vào bàn làm việc.

"Xin lỗi không đủ, Hạ Thiên," anh gằn giọng, giọng nói là một lời thì thầm bạo lực. "Tôi cần sự trừng phạt."

Anh đẩy cô vào tường phía sau bàn làm việc, nơi khuất khỏi cửa sổ. Anh áp sát cơ thể mình vào cô, sự căng thẳng của anh là một lời thú tội không lời.

"Học sinh phải nhận hình phạt cho hành vi sai trái của mình," anh nói. "Và vì cô không chịu đưa chiều sâu cá nhân vào khóa luận, tôi sẽ giúp cô trải nghiệm nó."

Anh đưa tay lên, giật mạnh chiếc cà vạt ra khỏi cổ mình, vứt nó xuống sàn nhà. Chiếc áo sơ mi trắng bị anh xé toạc cúc áo trên cùng, lộ ra hõm cổ quyến rũ.

"Đêm hôm đó, cô đã phô bày bản thân mình cho những kẻ khác ngắm nhìn. Hình phạt là, cô phải trở về nơi cô thuộc về."

Giang Diên cúi xuống, không phải để hôn, mà để cắn nhẹ vào xương quai xanh trần trụi của cô, một dấu hiệu chiếm hữu rõ ràng. Anh tạo ra một tiếng động thô lỗ khi anh hít vào mùi hương của cô.

"Cô thuộc về phòng nghiên cứu này, Hạ Thiên," anh nói, giọng nói đầy quyền lực và tình dục. "Cô thuộc về ranh giới mà chỉ có tôi mới có thể vượt qua."

Anh không để cô nói một lời. Anh xé toạc chiếc áo sơ mi của cô, để lộ bộ ngực trần của cô. Anh đẩy cô lên mặt bàn làm việc, cuốn sách và tài liệu văng khắp sàn.

"Đây là chiều sâu cá nhân của cô," anh nói, giọng anh đầy sự thỏa mãn dâm dục. "Nó là tội lỗi và khao khát. Và cô sẽ phải ghi nhớ cảm giác này khi viết luận văn."

Anh không kiềm chế nữa. Anh chiếm lấy cô bằng một sự thô bạo dịu dàng, một sự kết hợp giữa giận dữ và đam mê đã bị kìm nén. Mỗi hành động đều là một lời phê bình dành cho sự nổi loạn của cô, một lời khẳng định quyền sở hữu của anh.

Căn phòng nghiên cứu, nơi tri thức ngự trị, giờ đây bị ô uế bởi sự dâm dục cấm kỵ của họ.

Tiếng thở dốc của Hạ Thiên bị nuốt chửng bởi những nụ hôn chiếm hữu và những lời thì thầm đầy nhục dục của Giang Diên. Anh đang trừng phạt cô, nhưng đồng thời, anh cũng đang thỏa mãn cô bằng chính sự giận dữ của anh.

Anh làm việc đó như một giáo sư, dạy cô một bài học không nằm trong giáo trình, về sức mạnh của ham muốn khi nó vượt qua lý tính và đạo đức.

"Nói cho tôi biết, Hạ Thiên," anh thì thầm, giọng anh khàn đặc, "Ai là người nắm giữ quyền lực ở đây?"

Cô ngửa đầu ra sau, nhìn anh bằng ánh mắt đầy sùng bái và phục tùng trong cơn say đắm.

"Là thầy... Giáo sư Diên," cô rên rỉ, đó là câu trả lời anh muốn nghe, lời thú tội cuối cùng của con mồi trước thợ săn của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×