lửa thử vàng gian nan thử nhỏ thiên kim giả

Chương 1: Lửa Thử Vàng Gian Nan Thử Nhỏ Thiên Kim Giả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sân bay quốc tế buổi chiều trở nên tấp nập hơn bao giờ hết. Giữa dòng người hối hả, một bóng dáng thanh thoát bước ra từ cửa kiểm soát. Cô gái mang mái tóc đen dài buộc thấp sau gáy, khuôn mặt thanh tú được che đi bởi một cặp kính râm lớn. Chiếc vali kéo theo sau phát ra tiếng lạch cạch đều đặn, song ánh mắt cô vẫn dõi xa về phía trước, như đang tìm kiếm điều gì đó… quen thuộc mà cũng thật xa lạ.

Trần Tĩnh Lam – cô gái vừa trở về sau nửa năm du học kết hợp du lịch tại châu Âu – từng là đại tiểu thư của gia tộc họ Trần, một gia đình danh giá với truyền thống y học lâu đời. Nhưng lúc này đây, cô không hay rằng một cơn bão đang chờ đợi mình phía trước.

Tĩnh Lam bắt xe về thẳng biệt thự Trần gia – tổ trạch hơn trăm năm tuổi nằm trong khu đất vàng giữa lòng thành phố. Nhưng khi xe vừa dừng lại trước cổng lớn, thứ đập vào mắt cô lại không phải là không khí yên tĩnh quen thuộc, mà là một cảnh tượng náo nhiệt, lộng lẫy như lễ cưới hoàng gia.

Bóng bay, ruy băng, cổng hoa được trang trí bằng hoa lan trắng – loại hoa yêu thích của cô – tràn ngập không gian. Dòng người ăn mặc sang trọng lần lượt tiến vào, tiếng cười nói rộn ràng không dứt. Trên băng rôn lớn treo phía trên là dòng chữ mạ vàng: “Chúc mừng Cố tiểu thư và Trần thiếu gia đón thiên thần nhỏ sắp chào đời.”

Cô chết lặng.

Trần thiếu gia – không phải là Trần Minh Kha, bạn trai cô suốt ba năm qua sao? Còn Cố tiểu thư… Cố Nhược Lam? Cô gái luôn nịnh nọt quanh cô như cái đuôi nhỏ, là bạn học cấp ba từng được cô giúp đỡ, là kẻ luôn miệng gọi cô là “chị họ”?

Tĩnh Lam bước nhanh tới cổng, tim đập thình thịch, toàn thân lạnh buốt như thể vừa rơi xuống vực sâu. Nhưng chưa kịp mở lời, hai người vệ sĩ mặc vest đen đã giơ tay chặn cô lại.

“Hôm nay là ngày vui của đại tiểu thư nhà chúng tôi, những người không phận sự xin mời rời đi.”

“Không phận sự?” Tĩnh Lam nhíu mày, trừng mắt nhìn hai người đàn ông cao lớn. “Tôi là Trần Tĩnh Lam – con gái trưởng của Trần gia. Đây là nhà tôi!”

Hai vệ sĩ thoáng ngập ngừng, nhưng rồi phía sau có giọng nói sắc lạnh vang lên.

“Cô ta nói dối!” Một người phụ nữ xuất hiện, váy dạ hội thêu phượng hoàng rực rỡ tung bay trong gió, làn da trắng ngần, mái tóc xoăn nhẹ, trang điểm cầu kỳ. Cô ta bước ra từ giữa đám đông như nữ hoàng sải bước, đôi mắt trang điểm đậm lướt nhìn Tĩnh Lam với vẻ khinh bỉ.

“Loại dân đen không biết xấu hổ, ăn mặc rách rưới thế này mà cũng dám nhận là con gái Trần gia? Đúng là trò cười!”

Tĩnh Lam sững người. Chiếc váy mà cô ta đang mặc – là lễ phục đính thủ công mà chính tay Tĩnh Lam đã thiết kế. Mỗi đường kim mũi chỉ, từng bông mẫu đơn tỉ mỉ nơi tà váy, đều là tâm huyết của cô trước khi rời đi.

“Cố Nhược Lam?” Giọng Tĩnh Lam nghẹn lại. “Cô đang làm cái gì ở đây?”

Cô ta cười, ánh mắt sắc lạnh đầy khiêu khích.

“Cô nhầm rồi, tôi là Trần Tĩnh Lam – con gái lớn của Trần gia, là vị hôn thê hợp pháp của Trần Minh Kha, và là mẹ của con anh ấy. Còn cô, từ đâu chui ra vậy? Thật mất mặt.”

“Vệ sĩ!” cô ta hô lớn. “Đuổi con đàn bà điên này ra ngoài cho tôi!”

Hai gã vệ sĩ không chần chừ, lập tức bước lên, ép Tĩnh Lam phải lùi lại. Cô vùng vẫy, ánh mắt đỏ ngầu nhưng giọng nói vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Các người nhầm rồi. Tôi là người thừa kế của Trần gia. Tôi có thể chứng minh!”

“Chứng minh?” Cố Nhược Lam cười nhạt. “Cô có giấy tờ, có ADN, có bất cứ thứ gì chứng minh thân phận không? Không thì tốt nhất cút đi, đừng làm bẩn ngày vui của tôi.”

Cô ta quay người rời đi, để lại Tĩnh Lam đứng sững giữa lối vào, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô đầy thương hại, khinh thường hoặc thờ ơ.

Chiếc vali rơi xuống đất, nắp bật tung, vài bộ quần áo rơi ra giữa thảm đỏ lộng lẫy. Một người khách suýt vấp phải, hất ánh mắt bực bội rồi lẩm bẩm: “Không biết tự lượng sức mình.”

Tĩnh Lam không nhặt đồ. Cô chỉ đứng đó, đôi tay siết chặt đến run rẩy.

Nếu cô ta là Trần Tĩnh Lam… vậy mình là ai?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.