Gió thổi mạnh hơn giữa khoảng sân rộng rãi phủ đầy ánh đèn. Tĩnh Lam vẫn đứng đó, bên ngoài cổng sắt tổ trạch – nơi từng là nhà cô, gia tộc của cô, nhưng giờ đây lại chẳng ai nhận ra cô là ai.
Vài người khách đi ngang qua vẫn tiếp tục chỉ trỏ, bàn tán.
“Cô gái đó là ai? Nhìn cũng xinh mà sao như ăn xin thế kia?”
“Nghe nói là có vấn đề thần kinh, cứ đòi nhận mình là đại tiểu thư Trần gia…”
Tĩnh Lam nhặt lại vali, đôi bàn tay lạnh buốt, trái tim trĩu nặng hơn bao giờ hết. Mọi thứ như giấc mơ tồi tệ mà cô không thể tỉnh dậy.
Cô quay đi, bước chân nặng nề về phía con hẻm nhỏ gần đó. Điện thoại trong túi rung lên. Là số của người dì giúp việc cũ – dì Hòa.
“Dì Hòa?” Giọng cô run rẩy, “Dì đang ở đâu? Cháu… cháu vừa bị đuổi khỏi cổng nhà.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi đáp nhỏ:
“Tiểu thư… đừng về nhà nữa. Mọi chuyện đã thay đổi rồi. Ông chủ không còn là ông chủ, bà chủ cũng không phải người xưa. Ai đó… đã thay thế cháu rồi.”
“Là Cố Nhược Lam phải không?” Cô nghiến răng. “Cô ta làm cách nào mà khiến tất cả tin cô ta là tôi?”
“Cháu đi khỏi nửa năm, trong thời gian đó cô ta đến, mang theo giấy khai sinh, hình ảnh thời thơ ấu, thậm chí là... kết quả xét nghiệm ADN. Bà chủ nhìn thấy cô ta thì tin ngay. Mọi người đều tin.”
Tĩnh Lam nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh giá. Cô từng bỏ lại tất cả, nghĩ rằng chuyến đi là để chữa lành tâm hồn sau những áp lực công việc và cuộc sống, không ngờ đó lại là cái cớ để người khác nhấn chìm cô.
“Còn ba mẹ cháu thì sao? Họ không nhận ra con gái ruột mình sao?”
“Ông bà chủ… dường như bị thao túng rồi. Họ còn nghĩ cô là giả. Tiểu thư, tạm thời cháu đừng xuất hiện công khai. Cô ta hiện giờ có cả Minh Kha, có đứa con, có danh phận. Đụng vào là cháu sẽ thua thiệt.”
Tĩnh Lam cúp máy. Trời đã tối. Thành phố lộng lẫy ánh đèn nhưng lòng cô chỉ toàn u ám. Không nơi nào để về, không ai tin tưởng, không một chốn nương thân.
Cô thuê tạm một phòng trọ nhỏ ở khu phố cũ, căn phòng cũ kỹ với chiếc giường kêu cọt kẹt, ánh đèn vàng vọt mờ mờ. Nhưng ở đây, cô ít nhất còn được là chính mình.
Cô lôi ra chiếc laptop cũ, bật lên, bắt đầu lần lại những thông tin về gia tộc họ Trần, về công ty, về... Cố Nhược Lam.
Tất cả báo chí đều gọi Nhược Lam là “đại tiểu thư Trần gia trở về từ nước ngoài”, “thiên kim học rộng tài cao”, “hôn thê của Trần thiếu gia Trần Minh Kha”, và đặc biệt nhất là—“người thừa kế duy nhất của tập đoàn y tế Trần Thị.”
Duy nhất? Tĩnh Lam đập tay xuống bàn.
Cô không thể để chuyện này tiếp tục. Không thể để một kẻ giả mạo cướp đi cuộc đời cô, danh phận cô, gia đình cô, và thậm chí là quyền kiểm soát Trần Thị – tâm huyết mấy đời nhà họ Trần!
Cô cần chứng cứ. Cần người tin tưởng mình. Nhưng ai?
Cô sực nhớ tới luật sư Lâm – người từng là bạn thân của cha cô, hiện đang làm luật sư riêng cho tập đoàn Trần Thị.
Sáng hôm sau, cô tới văn phòng luật Lâm & Cộng Sự, nhưng vừa nhắc tên mình, lễ tân đã lạnh nhạt lắc đầu.
“Xin lỗi, ngài Lâm không tiếp người lạ.”
“Lạ?” Cô nhấn mạnh. “Tôi là Trần Tĩnh Lam – con gái ông Trần Quốc Hưng, chủ tịch Trần Thị. Luật sư Lâm từng bế tôi khi tôi còn nhỏ, chẳng lẽ anh ta quên?”
“Chị ơi, tiểu thư Trần Tĩnh Lam đã về nước từ lâu, chị đừng giả mạo nữa.”
Cô siết chặt nắm tay, máu như muốn dồn lên não. Cái cảm giác không ai tin mình... giống như bị chôn sống trong chính thân phận thật của mình.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, cô đụng phải một người đàn ông. Hồ sơ trên tay cô rơi tung tóe xuống đất.
“Xin lỗi…”
Người đàn ông nhặt giúp cô vài tờ giấy, ánh mắt dừng lại khi thấy bản sao khai sinh của cô – tờ giấy bị gạch chéo đỏ, đóng dấu “không hợp lệ”.
Anh ngẩng lên nhìn cô. Gương mặt điển trai, sống mũi cao, ánh mắt sâu thẳm đầy trí tuệ và... nghi hoặc.
“Cô là Trần Tĩnh Lam?”
Cô dè chừng gật đầu.
Người đàn ông đưa lại hồ sơ cho cô, môi khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ.
“Vậy cô chắc chắn mình không phải kẻ giả mạo?”
“Còn hơn cả chắc chắn.” Cô ngẩng đầu nhìn anh thẳng thắn. “Tôi sẽ chứng minh cho cả thế giới biết, kẻ đứng trong Trần gia hiện tại mới là giả.”
Người đàn ông im lặng một lúc rồi giơ tay.
“Trần Duật – tổng giám đốc Tập đoàn DCL. Tôi từng hợp tác với Trần Thị. Có vẻ như... cô đang cần một chút giúp đỡ.”