Ngày thứ hai sau buổi gặp gỡ với Lâm Vĩ, Tĩnh Lam nhận được một cuộc điện thoại từ một người lạ tự xưng là nhân viên cũ của Cố Nhược Lam.
Giọng nói run run nhưng chứa đựng sự dằn vặt:
“Cô Tĩnh Lam, tôi có một số tài liệu quan trọng… về quá khứ và những toan tính của Nhược Lam. Tôi muốn gặp cô để trao đổi.”
Tĩnh Lam nhìn đồng hồ, nhanh chóng sắp xếp một cuộc hẹn.
Tại một quán cà phê nhỏ, người đàn ông đó – tên là Huy – thận trọng đưa cho cô một chiếc USB chứa hàng loạt hình ảnh, email và tin nhắn mật.
“Tôi không thể tiếp tục làm việc cho cô ta. Tôi thấy cô ta đã làm những việc đen tối, không chỉ giả mạo tài liệu, mà còn gây áp lực với nhiều người trong gia đình Trần.”
Tĩnh Lam lật nhanh các tài liệu, từng dòng chữ hiện lên rõ ràng.
“Cám ơn anh, thông tin này sẽ giúp tôi rất nhiều.”
Huy thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng cô phải cẩn thận. Họ có nhiều người theo dõi, không ai an toàn cả.”
Trong khi đó, Cố Nhược Lam cũng đang tổ chức một cuộc họp riêng tại một căn biệt thự xa hoa.
“Chúng ta không thể để Tĩnh Lam cướp hết tất cả,” cô ta nói với các trợ thủ.
“Mọi người phải tìm cách hạ bệ cô ta, bằng mọi giá.”
Một trợ lý lên tiếng:
“Chúng ta có thể khai thác điểm yếu của cô ta – quá khứ cô ấy ở châu Âu, những bí mật chưa ai biết.”
Nhược Lam cười nham hiểm:
“Phải. Hãy để mặt nạ của cô ta rơi xuống.”
Buổi tối, Tĩnh Lam ngồi một mình trong phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
Dòng tin nhắn cuối cùng từ Huy khiến cô suy nghĩ:
“Đừng để ai ngoài cô biết những gì anh đã trao. Đó là con dao hai lưỡi.”
Cô nhắm mắt lại, tự nhủ:
“Phải tỉnh táo. Mình không thể để bị đánh bại bởi quá khứ và những âm mưu đen tối.”