lửa thử vàng gian nan thử nhỏ thiên kim giả

Chương 9: Lửa Thử Vàng Gian Nan Thử Nhỏ Thiên Kim Giả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Chí Hào – giám đốc bệnh viện Trần Thị, là người từng được cha cô tin tưởng giao phó quyền quản lý các ca điều trị đặc biệt và hồ sơ y tế nội bộ. Nhưng theo hồ sơ Tĩnh Lam thu thập được, ông ta chính là người duyệt và ký xác nhận ADN giả cho Cố Nhược Lam.

Không có ông ta, trò tráo đổi sẽ không thể hợp pháp hóa.

Giờ đã đến lúc người đàn ông ấy phải trả giá.

Một buổi trưa đầu tuần, Trần Chí Hào nhận được lời mời dự “buổi gặp mặt kín” giữa các lãnh đạo cấp cao, tổ chức tại khu resort ngoại ô – nơi từng là nơi nghỉ dưỡng riêng của Trần Quốc Hưng.

Lời mời được gửi qua thư tay, có đóng dấu đỏ của Tập đoàn, lại kèm chữ ký chính tay Tĩnh Lam. Dù có hơi nghi ngờ, nhưng ông ta vẫn không thể từ chối.

Khi ông ta đến, chỉ có một người đang ngồi chờ sẵn trong phòng họp: Trần Duật.

“Chào bác sĩ Trần.” – anh nở nụ cười nhàn nhạt. “Ngồi đi.”

“Chỉ có cậu à?” – ông ta chau mày, nhìn quanh.

“Phải. Và một người nữa, đang đến.”

Chưa kịp hỏi thêm, cửa mở. Trần Tĩnh Lam bước vào, mặc suit đen, áo sơ mi trắng gọn gàng, khí chất mạnh mẽ nhưng không mất đi vẻ thanh lịch. Cô kéo ghế, ngồi xuống đối diện ông ta.

“Chúng ta cần nói chuyện, bác sĩ Trần.”

Trần Chí Hào đảo mắt. “Tôi không rõ cô muốn nói gì. Mời tôi đến đây là để chất vấn?”

Tĩnh Lam mở laptop, chiếu lên màn hình hình ảnh bản sao kết quả ADN do chính ông ta ký tên, con dấu của bệnh viện Trần Thị dưới cùng.

“Chữ ký này… là của ông chứ?”

Ông ta nhìn thoáng qua, môi mím lại:

“Tôi không nhớ rõ. Có thể bị giả mạo.”

“Bác sĩ Trần,” – Trần Duật xen vào, giọng điềm tĩnh – “ông làm ở bệnh viện hơn 20 năm, rõ ràng biết quy trình làm xét nghiệm ADN phải được gửi qua hệ thống mã hóa. Không ai có thể giả được nếu không có quyền truy cập.”

“Còn đây là đoạn ghi âm từ một y tá từng làm dưới quyền ông.” – Tĩnh Lam mở đoạn ghi âm:

“Tôi từng được lệnh in kết quả ADN theo mẫu có sẵn. Không qua phòng xét nghiệm. Ký tên là bác sĩ Trần.”

Mặt ông ta tái dần.

“Ghi âm lén? Cô nghĩ có thể dùng cái này để bắt tôi?” – ông gằn giọng, ánh mắt lóe lên sự phòng bị.

Tĩnh Lam không đáp, chỉ đặt một thiết bị nhỏ lên bàn. Đèn đỏ sáng lên – đang ghi hình, thu âm trực tiếp.

“Bây giờ thì có lén đâu.” – cô nói nhẹ như không.

Trần Chí Hào siết chặt nắm tay, nhưng vẫn chưa chịu nhận.

Tĩnh Lam khoanh tay:

“Tôi điều tra rồi. Cha tôi năm xưa đã từng định chuyển quyền điều hành bệnh viện cho người khác. Người đó là bác sĩ Lý – bạn thân của ông ấy. Nhưng ông đã ngấm ngầm gửi đơn tố cáo sai phạm khiến bác sĩ Lý bị đình chỉ.”

Cô nhìn thẳng vào ông ta:

“Sau đó, ông thay thế vị trí đó. Rồi dần dà, ông thao túng cả hệ thống y tế của Trần Thị. Đúng chứ?”

Trần Chí Hào cười khẩy:

“Cô có bằng chứng không?”

Tĩnh Lam ngả người ra sau, mỉm cười:

“Không. Nhưng tôi biết ông thích tiền.”

Trần Duật mở vali – bên trong là một tập hồ sơ đỏ và một chiếc USB.

“Đây là giao dịch từ một tài khoản nặc danh gửi tới tài khoản cá nhân của ông – tổng cộng hơn 5 tỷ đồng trong suốt 2 năm qua. Tất cả đều từ một công ty vỏ bọc tên Hoàng Thành Phát, do trợ lý của Cố Nhược Lam lập nên.”

Mặt Trần Chí Hào biến sắc.

Tĩnh Lam gằn từng chữ:

“Chỉ cần tôi nộp hồ sơ này cho cơ quan điều tra, ông sẽ bị khởi tố vì tội nhận hối lộ, làm giả tài liệu y tế và đồng lõa với kẻ mạo danh.”

Không khí rơi vào im lặng.

Một phút… hai phút…

Trần Chí Hào rũ vai, thở dài:

“Tôi… tôi không ngờ mọi thứ lại đi xa đến thế.”

Tĩnh Lam chớp mắt – biết rằng bẫy đã sập.

Một giờ sau.

Tại phòng luật sư, Trần Chí Hào ký đơn tố giác toàn bộ hành vi cấu kết với Cố Nhược Lam, đồng thời cung cấp đoạn video nội bộ cho thấy chính ông ta hướng dẫn cô ta cách giả mạo chữ viết, chữ ký và cách ứng xử như người của Trần gia.

Hồ sơ được niêm phong, chuẩn bị chuyển sang cơ quan điều tra.

Tối hôm đó.

Tĩnh Lam đứng một mình trên sân thượng Trần Thị, nhìn xuống dòng xe cộ phía dưới. Thành phố vẫn rực rỡ, vẫn xô bồ, nhưng trong lòng cô – có gì đó vừa được gột sạch.

Trần Duật bước tới, tay đút túi quần:

“Cô làm tốt lắm.”

“Không. Là nhờ anh.” – cô nói thật lòng.

“Chúng ta là cộng sự.”

Anh im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Vậy… kế tiếp?”

Cô quay sang, nụ cười nhạt:

“Thanh trừng xong rồi. Giờ là lúc xây lại Trần Thị từ đầu.”

“Cô định tái cấu trúc toàn bộ à?”

“Phải. Không thể để một công ty lớn như Trần Thị hoạt động theo kiểu gia tộc nữa. Em sẽ lập ban kiểm soát độc lập, mời thêm người từ bên ngoài. Và…” – cô dừng một nhịp – “em muốn mời anh làm cố vấn chiến lược.”

Trần Duật nhướng mày:

“Không phải là ‘hợp tác ngầm’ nữa à?”

Tĩnh Lam cười, nhưng ánh mắt nghiêm túc:

“Không. Là chính thức. Là bắt đầu lại… không cần che giấu.”

Trong một căn phòng tối – Cố Nhược Lam xem tin tức về vụ kiện, đôi mắt đỏ quạch.

Trần Chí Hào bị bắt. Các thành viên từng ủng hộ cô ta đều bị điều tra.

Cô ta đập vỡ màn hình.

“Tĩnh Lam… mày tưởng vậy là xong sao?”

Cô ta nhìn vào gương, thì thầm:

“Còn đứa con này… là tấm vé cuối cùng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.