Lời đề nghị của Thẩm Lăng Phong như một phao cứu sinh cho Lam An Nhiên. Ngay sau buổi tọa đàm, cô trở về nhà và lập tức gửi email cho anh, trình bày chi tiết về dự án mà công ty của bố cô đang theo đuổi, cùng với những nghi ngờ và thông tin cô đã tìm được về đối tác. Cô không biết Thẩm Lăng Phong sẽ giúp đỡ đến mức nào, nhưng ít nhất, cô đã có một tia hy vọng.
Ngay tối hôm đó, Thẩm Lăng Phong phản hồi email của cô. Anh không nói nhiều, chỉ đơn giản là yêu cầu cô gửi thêm một số tài liệu liên quan và hẹn gặp cô vào cuối tuần để trao đổi trực tiếp. An Nhiên cảm thấy bất ngờ vì sự hiệu quả và tốc độ làm việc của anh.
Cuối tuần đó, An Nhiên đến một tòa nhà văn phòng cao cấp, theo địa chỉ mà Thẩm Lăng Phong đã gửi. Bước vào sảnh, cô mới nhận ra đây là trụ sở của tập đoàn Phong Thịnh – một trong những tập đoàn kinh tế hàng đầu cả nước, với tầm ảnh hưởng bao trùm nhiều lĩnh vực. Tim cô đập nhanh hơn. Thẩm Lăng Phong là Giám đốc của Phong Thịnh sao? Cô chưa từng đọc được thông tin này trên mạng. Chẳng trách anh ta lại có quyền lực lớn đến vậy.
An Nhiên được một thư ký dẫn lên tầng cao nhất. Cửa phòng làm việc của Thẩm Lăng Phong mở ra, anh ta đang ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính. Không gian rộng lớn, sang trọng nhưng lại toát lên vẻ tối giản, hiện đại, đúng như phong cách của anh.
"Mời cô Lam An Nhiên," Thẩm Lăng Phong cất tiếng, giọng trầm ấm. Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cô.
An Nhiên bước vào, đặt túi xách xuống ghế. "Thẩm Lăng Phong, em đã gửi tất cả tài liệu anh yêu cầu qua email rồi ạ."
"Tôi đã xem qua," Thẩm Lăng Phong gật đầu. "Đối tác của công ty cô Lam có vẻ ngoài rất hào nhoáng, nhưng đúng như cô lo lắng, họ có nhiều điểm đáng ngờ. Tôi đã yêu cầu đội ngũ của mình điều tra sâu hơn. Khoảng một tuần nữa sẽ có kết quả chi tiết."
An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Có được sự giúp đỡ của Thẩm Lăng Phong, cô tin chắc bố cô sẽ không bị lừa nữa. "Em thực sự không biết nói gì hơn. Em cảm ơn anh rất nhiều."
Thẩm Lăng Phong khẽ nhếch mép, một nụ cười rất nhạt nhưng đủ khiến không khí trong phòng bớt căng thẳng. "Không có gì. Cô Lam cứ yên tâm. Tôi sẽ giúp cô."
Sau khi trao đổi công việc, An Nhiên đứng dậy xin phép ra về. "Vậy em xin phép về trước. Em sẽ chờ tin tức từ anh."
"Chờ đã," Thẩm Lăng Phong đột nhiên lên tiếng. "Cô Lam có rảnh không? Tôi muốn mời cô một bữa ăn. Coi như là thù lao cho việc tôi đã giúp cô tìm kiếm thông tin ở thư viện hôm trước."
An Nhiên ngạc nhiên. Cô không ngờ anh ta lại mời cô ăn cơm. "Dạ... nhưng không cần đâu ạ. Em đã làm phiền anh rất nhiều rồi."
"Không phiền," Thẩm Lăng Phong nói, giọng anh ta rất kiên quyết. "Tôi đã nói rồi, đây là thù lao. Huống hồ, cô Lam đã giúp tôi có một buổi tọa đàm thú vị hơn."
An Nhiên không còn cách nào từ chối. Cô đành gật đầu. Thẩm Lăng Phong đứng dậy, anh ta cao hơn cô một cái đầu, khiến cô cảm thấy hơi nhỏ bé khi đứng cạnh.
Anh đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, với không gian riêng tư và tầm nhìn ra thành phố lãng mạn. Suốt bữa ăn, Thẩm Lăng Phong không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh ta lại luôn dõi theo An Nhiên, quan sát mọi cử chỉ, biểu cảm của cô. An Nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng dưới ánh mắt đó, nhưng cô cũng dần quen với sự trầm lặng của anh.
Khi bữa ăn kết thúc, Thẩm Lăng Phong đích thân đưa An Nhiên về nhà. Trên đường đi, anh ta đột nhiên hỏi: "Cô Lam có vẻ rất lo lắng cho gia đình?"
"Dạ vâng," An Nhiên thành thật. "Em không muốn gia đình phải chịu bất kỳ tổn thất nào nữa. Đặc biệt là bố mẹ em."
Thẩm Lăng Phong im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Gia đình là quan trọng nhất. Cô làm rất đúng."
Lời nói của anh ta khiến An Nhiên ngạc nhiên. Cô cảm thấy một sự đồng cảm hiếm có từ người đàn ông lạnh lùng này. Có lẽ anh ta cũng có những câu chuyện riêng về gia đình.
Khi xe dừng trước cửa nhà An Nhiên, Thẩm Lăng Phong nói: "Cô cứ yên tâm về công việc của tôi. Còn về buổi dã ngoại của câu lạc bộ, cô không cần phải lo lắng nữa đâu."
An Nhiên ngạc nhiên. "Buổi dã ngoại sao? Sao anh biết em đã hủy nó?"
Thẩm Lăng Phong khẽ mỉm cười. "Tôi có cách riêng của mình để biết. Cô cứ nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ liên lạc lại khi có kết quả."
Anh ta nói xong, rồi khởi động xe rời đi. An Nhiên đứng đó, nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần. Cô cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa tò mò. Thẩm Lăng Phong quả thực là một tổng tài bí ẩn và khó lường. Anh ta biết được quá nhiều thứ về cô, về cả những chuyện nhỏ nhặt nhất. Điều này khiến cô vừa cảm kích, vừa có chút bất an.
Trong khi đó, ở một góc khuất khác của thành phố, Lục Kha và Mộ Thanh Thanh đang nói chuyện điện thoại.
"Lục Kha, tại sao Lam An Nhiên lại không tham gia buổi dã ngoại?" Mộ Thanh Thanh hỏi, giọng cô ta đầy vẻ khó chịu. "Cô ta đang cố tình tránh mặt chúng ta sao?"
"Kệ cô ta đi. Càng tránh càng tốt," Lục Kha đáp, giọng anh ta đầy vẻ khinh thường. "Mộ Thanh Thanh, em không cần phải bận tâm đến một con bé ngu ngốc như cô ta đâu. Quan trọng là kế hoạch của chúng ta cho dự án mới đang đi đúng hướng."
Mộ Thanh Thanh cười đắc ý. Cô ta không biết rằng, Lam An Nhiên đã không còn là con bé ngây thơ, mù quáng mà cô ta từng biết. Và "luật chơi" của An Nhiên, giờ đây đã bắt đầu đảo ngược hoàn toàn cục diện.