Linh, 23 tuổi, đứng một mình trong buổi triển lãm nghệ thuật. Ánh mắt cô không tập trung vào những bức tranh rực rỡ, mà lướt qua đám đông, tìm kiếm một điều gì đó khác. Cô là sinh viên nghèo, không có tiền mua vé, nhưng bằng một cách nào đó, cô luôn tìm được đường vào những nơi thuộc về giới thượng lưu. Linh không đến đây để thưởng thức nghệ thuật. Cô đến để quan sát và tìm kiếm. Cô biết rằng, sự may mắn lớn nhất của đời cô không nằm trên những bức tranh, mà ở chính những người đang ngắm chúng.
Cô không có vẻ ngoài của một cô gái ngây thơ hay yếu đuối. Với mái tóc đen thẳng, đôi mắt sắc sảo và bờ môi đỏ thẫm, Linh mang một vẻ đẹp lạnh lùng và bí ẩn. Cô đã học được rằng, vẻ ngoài là một vũ khí. Nó có thể là một cái bẫy để những người đàn ông vội vàng lao vào, hoặc là một tấm khiên để bảo vệ cô khỏi những ý định tầm thường.
Trong một góc của phòng trưng bày, Quang, 48 tuổi, đứng một mình. Anh ta là một người đàn ông quyền lực và thành công, điều mà mọi người đều biết. Anh ta không cần phải phô trương. Sự tự tin của anh ta toát ra từ chính bộ vest lịch lãm, từ chiếc đồng hồ đắt tiền, và từ ánh mắt lạnh lùng, đầy toan tính. Anh ta là Chủ tịch của một tập đoàn lớn, một người đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, từ thị trường chứng khoán đến những mối quan hệ cá nhân. Quang đến buổi triển lãm này không phải vì đam mê nghệ thuật, mà vì một hợp đồng béo bở. Anh ta đã hoàn thành công việc, và giờ đây, anh ta đang tìm kiếm một thứ khác để thỏa mãn sự trống rỗng bên trong.
Ánh mắt Quang lướt qua đám đông, và anh ta nhìn thấy Linh. Anh ta ngay lập tức bị thu hút. Linh không cố gắng thu hút sự chú ý, điều đó càng khiến cô trở nên nổi bật. Anh ta nhìn thấy sự kiêu hãnh và trí tuệ trong đôi mắt cô, thứ mà những cô gái trẻ khác chỉ có thể giả vờ.
Quang tiến lại gần, vẻ mặt điềm tĩnh. Anh ta không chào hỏi, mà chỉ đứng bên cạnh cô, cùng ngắm một bức tượng điêu khắc.
"Cô có biết ý nghĩa của bức tượng này không?" Quang hỏi, giọng anh ta trầm ấm và đầy quyền lực. "Sự cân bằng giữa sức mạnh và vẻ đẹp. Rất hiếm thấy."
Linh quay sang nhìn anh ta. Cô không trả lời câu hỏi, mà chỉ mỉm cười một cách bí ẩn. "Tôi không quan tâm đến ý nghĩa. Tôi chỉ quan tâm đến giá trị của nó."
Câu trả lời của Linh làm Quang bất ngờ. Cô không phải là một cô gái nông cạn chỉ biết đến vật chất, nhưng cô cũng không phải là một người mơ mộng. Cô thực tế và sắc sảo. Quang nhận ra, anh ta đã tìm thấy một con mồi thú vị, một con mồi có thể thách thức sự kiểm soát của anh ta.
"Giá trị?" Quang hỏi lại, ánh mắt anh ta đầy sự thích thú. "Cô nghĩ nó đáng giá bao nhiêu?"
"Với anh, nó có thể chỉ là một khoản đầu tư. Với tôi, nó là tất cả," Linh đáp, giọng cô đầy thách thức. "Nhưng tôi nghĩ, những thứ có giá trị nhất thì không bao giờ có giá. Giống như sự tự do."
Quang cười lớn, một nụ cười hiếm hoi và chân thật. Anh ta biết, anh ta đã tìm thấy một đối thủ. Cô gái này không chỉ đẹp, mà còn thông minh và nguy hiểm. Anh ta đã quá quen với những trò chơi quyền lực trong giới kinh doanh. Giờ đây, anh ta đã sẵn sàng cho một trò chơi mới, một trò chơi đầy rẫy sự thao túng và khao khát.
Và Linh biết, cô đã tìm thấy một mục tiêu hoàn hảo. Một người đàn ông đầy tiền bạc và quyền lực, nhưng lại cô độc và khao khát sự thách thức. Cô đã bước vào vùng đất của người săn mồi, nhưng cô không phải là con mồi. Cô là người chơi.